Nham thạch dưới miệng núi lửa cuồn cuộn dâng trào. Hết thảy sinh linh rơi vào vùng ánh sáng màu đỏ đó đều bị hủy diệt.
Trước giờ nhân loại chưa bao giờ ngừng khát vọng sức mạnh tối cao. Bằng không Lý thị cũng chẳng sáng tạo ra người máy nano mà áp dụng vào quân đội.
Nhâm Tiểu Túc cảm nhận một cổ lửa nóng từ trong thân thể mình. Hắn cầm đao tiến về trước một bước. Chiến binh nano trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc lướt qua bên cạnh mình. Họ muốn giơ bội đao nano chém Nhâm Tiểu Túc nhưng vì sự chênh lệch về tốc độ mà đám chiến chỉ có thể mặc người nắn bóp.
Hắc đao cắt ngang ngực một chiến binh nano. Đao ngăn trước ngực hắn bị cắt thành hai mặt phẳng chỉnh tề, thân thể chiến binh nano chia hai nửa ngã xuống đất.
Một chiến binh nano vì né không kịp mà bị thiết giáp của Nhâm Tiểu Túc đâm vào người. Hắn cảm thấy như ngực mình bị thủng một lỗ, huyết dịch vì bị chèn ép mà không thể chảy, chỉ có thể ứ đọng trong thân thể hắn.
Hơn mười chiến binh nano bao vây một mình Nhâm Tiểu Túc. Một chuôi đao chém vào sau lưng Nhâm Tiểu Túc. Thế nhưng chỉ khiến thiết giáp bị nứt một chút chứ chẳng thể tổn thương thiếu niên.
Vết nứt trên áo giáp trông cực kỳ đáng sợ.
Trong chớp mắt, chiến binh mới phát hiện thì ra người máy nano cũng có thể dùng như thế.
Thân thể có tố chất cường đại của Nhâm Tiểu Túc kết hợp với sự mạnh mẽ của thiết giáp chẳng khác nào một máy tính công thành chân chính, mạnh mẽ tới mức khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
Chiến sĩ nano bắt đầu thất kinh. Họ không biết làm thế nào mới có thể thắng được cỗ máy cường lực mạnh mẽ trước mặt. Nội tâm cả đám bị cảm giác vô lực đè ép!
Chiến binh nano nọ nhặt súng ống dưới đất lên, rống giận bắn điên cuồng vào lều vải. Phảng phất như làm thế sẽ tiêu trừ được sự sợ hãi trong lòng hắn.
Nhưng chỉ một giây sau, tiếng gào to đã im bặt. Nhâm Tiểu Túc cầm hắc đao đâm vào lòng ngực gã. Huyết dịch nhanh chóng tràn vào phổi chiến binh nano tạo thành bọt máu.
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi rút hắc đao ra:
- Vô Địch, phía ngươi thế nào?
Trần Vô Địch khiêng Kim cô bổng trên vai:
- Đã xong!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới thu lại thiết giáp rồi để hắc đao vào trong cung điện. Nhâm Tiểu Túc nhìn một mảnh hỗn độn bên cạnh. Lều vải vẫn chưa sụp đổ.
Chỉ là tình hình không được tốt lắm. Nhâm Tiểu Túc nhìn “đám chiến hữu” nằm sấp dưới đất. Một vài tên đã bị lạc đạn từ cuộc chiến khi nãy bắn chết, còn vài người thì ôm đầu khóc rống.
Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng để ý tới họ mà đi tới cỗ đám Lý Thanh Chính:
- Sao lại bị thương?
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nhìn vết máu trên đùi Vương Vũ Trì. Chỉ còn vài học sinh và Lý Thanh Chính là lành lặn.
Mặt Vương Vũ Trì đầy mồ hôi:
- Bị lạc đạn, khả năng cao xương đã gãy. Lớp trưởng, ngươi xem những người khác xem, hình như họ cũng bị thương.
Nhâm Tiểu Túc thống kê một chút, có 5 đệ tử bị thương. Hơn nữa vết thương không nhẹ, cần phải gấp đầu đạn ra mới được.
- Không thể ở lại đây.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chúng ta thừa dịp hai bên đánh nhau, cướp một cỗ xe tải quay về hàng rào 108 trước!
Nguy cơ lần này khiến Nhâm Tiểu Túc nhận ra, rất có thể đã có người liên hệ nhiều sự kiện lại một chỗ. Nếu hắn tiếp tục ở lại Lý thị, chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch:
- Ngươi cõng những người bị thương đi. Các ngươi ra bên ngoài chờ ta.
Lý Thanh Chính giúp đỡ những học sinh bị thương rời đi. Sau khi mọi người đi khỏi, Nhâm Tiểu Túc vặn cổ đám chiến hữu còn sống. Những người này biết quá nhiều nên không thể lưu lại.
Hắn lấy chén nồi, xẻng, chùy cùng các loại đồ lặt vặt khác ra, chỉ để lại vàng và đồ ăn mà thôi. Sau đó hắn lại thu hết người máy nano vào chỗ trống.
Làm xong, Nhâm Tiểu Túc mới rời khỏi lều vải, phụ mọi người khiêng thương binh rời đi.
Trận đại 313 ngày càng hỗn loạn. Hỏa lực của Khánh thị mãnh liệt tới mức khó tưởng tượng. Không ai chú ý tới họ, những tổ tác chiến khác chỉ nghĩ họ là thương binh lùi lại mà thôi.
- Bên kia có một chiếc xe!
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
- Lái xe ở trên đó, đoạt xe!
Nơi này cách cửa ra vào trận địa 313 rất gần. Chỉ cần đoạt xe rồi lập tức lao ra là được. Trong thời điểm hỗn loạn này chẳng ai rảnh mà để ý họ.
Nhưng vào lúc này. Một đội binh sĩ kỳ quái chạy vào từ bên ngoài trận địa. Trong lòng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy kỳ lạ. Động tác đám binh sĩ này quá mức chỉnh tề. Hơn nữa ánh mặt lại chẳng có tí cảm tình nào.
Đây là một đột quân chừng 500 người!
Nhâm Tiểu Túc cúi đầu, ý đồ dẫn theo đám Trần Vô Địch đi ngang qua đội ngũ này. Thế nhưng quan quân phía trước đội lính kia bỗng hô to:
- Các người là tổ đội tác chiến nào?
Thanh âm của quan quân máy móc và bình tĩnh. Lý Thanh Chính lập tức tiến lên giải thích:
- Chúng ta là binh đoàn thứ bảy, đang dẫn theo thương binh lùi xuống, chuẩn bị tới phòng y tế.
Sĩ quan kia nhìn đám Nhâm Tiểu Túc một cái, nói tiếp:
- Dẫn chúng ta tới trận địa của Anh Hùng Doanh.
Nhâm Tiểu Túc nháy mắt nắm chặt tay. Những người này tới đây vì hắn.
Nếu đúng như Nhâm Tiểu Túc đoán, 500 người này là chiến binh nano. Dù Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch là thần tiên cũng không cách nào đánh lại
Hơn nữa họ đang đứng trên một gò đất, nếu đánh nhau sẽ rất dễ bị người khác chú ý!
Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ xem nên làm sao thì nghe Lý Thanh Chính cười nói:
- Đi, để ta dẫn các người đi.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Sau đó hắn thấy Lý Thanh Chính quay đầu cười đắng chát với mình:
- Các người nhanh tới phòng y tế đi. Đừng để chậm trễ thời gian trị thương. Ta dẫn các trưởng quan tới Anh Hùng Doanh xong sẽ tụ họp với các người.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nói:
- Ngươi…
- Ta cái gì mà ta…
Lý Thanh Chính cười nói:
- Ta vui còn không kịp nữa. Được rồi, các người đi đi.
Nói xong, Lý Thanh Chính xoay người dứt khoát rời đi, không hề quay đầu lại.
Chiến tranh chính là thế, không kịp nói cái gì lừng lẫy, không kịp làm màu. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra, sau đó cướp đi nụ cười thân thuộc bên cạnh ngươi.
Nhâm Tiểu Túc kiên quyết quay người đi tới xe tải:
- Không ai được quay đầu lại.
Vương Vũ Trì giãy dụa nói:
- Lớp trưởng…
Nhâm Tiểu Túc hạ giọng gào thét:
- Ta đã nói ta không phải người tốt! Ánh sáng gì đó ta đã sớm không còn rồi!
Đám Vương Vũ Trì nhất thời nghẹn lời. Thậm chí còn không biết ánh sáng trong lời Nhâm Tiểu Túc nói là gì.
Chỉ có Trần Vô Địch nghe hiểu. Hắn nhớ rõ lúc chiều sư phụ có nói: Nếu được lựa chọn, kỳ thật ta muốn làm người có hi vọng, có điều ta không còn lựa chọn nào khác. Không phải ta không muốn mà là từ trước tới giờ, cuộc sống chỉ cho ta hai lựa chọn, một là sống, hai là chết. Đây chính là đất chết.