Đệ Nhất Danh Sách

Chương 246




Tuyến đầu núi Đại Bình và núi Tiên Lâm có đầy đồn trú của Khánh thị. Trong sơn cốc có một gò đất, có thể thấy được nơi đó có đầy lều vải màu đen. Mà nơi này là đường trọng yếu, điểm then chốt trong việc di chuyển bên trong cả sơn mạch.

Đường núi cũng không phải đường đất, Khánh thị đã tu sửa nó thành đường xi măng. Chỉ nhìn nền đường là nhìn ra được Khánh thị đã sớm chiếm giữ nơi này.

Đây là đường hướng tới phía nam mà Lý thị phải đi qua, muốn đánh Lý thị phải đi qua nơi này.

Mâu thuẫn của ba tập đoàn không phải ngày một ngày hai, Khánh thị chuẩn bị cực kỳ phong phú, bao gồm cứ địa cùng công sự phòng ngự trong núi cũng đã được là xong.

Bấy giờ, hai chiếc xe việt dã lái tới từ hướng đông bắc. Khánh Chẩn và La Lam ngồi trong xe nhìn cảnh sắc bên ngoài. Khánh Chẩn cười nói:

- Nên bảo vệ tốt nơi này. Nếu nơi này là trận địa, chẳng phải con đường này trở thành đồ ăn dâng lên miệng người khác rồi. Đối phương hoàn toàn có thể tiến quân thần tốc không chút trở ngại.

- Yên tâm, không sao đâu.

Bí thư Chu ngồi ở ghế lái phụ lạnh lùng nói:

- Khánh Chẩn, để ngươi là cố vấn coi như cho ngươi lấy công chuộc tội. Hi vọng ngươi suy nghĩ thật kỹ về quyết định của đoàn chủ tịch, đừng tùy ý làm bậy nữa.

Khánh Chẩn bình tĩnh cười nói:

- Lấy công chuộc tội? Khánh Chẩn ta có tội gì?

Binh sĩ lái xe chẳng khác nào người điếc, hắn chỉ dám lái xe mà chẳng dám làm gì khác. Bí thư Chu thì cau mày, chẳng biết đang nghĩ gì.

Xe việt dã đã chạy chừng vài chục km vào núi. Cuối cùng đến một nơi đóng quân khổng lồ. Lúc đi qua đồn biên phòng, bí thư Chu đưa giấy chứng nhận của mình ra, đối phương thấy giấy chứng nhận mới thả cho họ đi.

Khánh Chẩn nhìn bố trí xung quanh doanh trại:

- Có chút lỏng lẻo.

- Đến rồi, xuống xe đi.

Bí thư Chu nhìn Khánh Chẩn một cái:

- Cách tác chiến nơi này thế nào hẳn ngươi cũng nhìn ra được, người đang tiếp quản cũng xem như là em trai ngươi, tên Khánh Duẫn.

- À.

Khánh Chẩn gật đầu:

- Là con sên kia, khi còn bé chuyên gia khóc nhè.



Lúc trước người phát hiện vật thí nghiệm mất tích chính là Khánh Duẫn.

Xuống xe xong, Khánh Chẩn đi tới doanh trướng của bộ chỉ huy:

- Đã để ta làm cố vấn quân sự, nếu Khánh Duẫn không nghe ta thì sao? Các người có nghĩ tới vấn đề này không. Nếu hắn khư khư cố chấp, chẳng lẽ ta vẫn phải chịu trách nhiệm với quyết định của hắn ư?

Bí thư Chu nhíu mày càng sâu:

- Khánh Chẩn, ngươi lại muốn chơi đùa kiểu gì thế. Hắn là binh chủ trướng, nếu không may có vấn đề gì hắn sẽ là người gánh trách nhiệm chủ yếu, nhưng ngươi, thân là cố vấn quân sự. Nếu cuộc chiến thất bại, ngươi dám nói ngươi không có trách nhiệm gì ư? Đều là vì sự nghiệp của Khánh thị, ta hy vọng ngươi có thể để tâm một chút, đừng cố tình lười biếng.

Kỳ thật chuyện các thành viên của đoàn chủ tịch lo nhất là để Khánh Duẫn đơn độc đối mặt với sự công kích của hai tập đoàn khác. Chung quy, kinh nghiệm tác chiến của Khánh Duẫn vẫn không bằng Khánh Chẩn. Hơn nữa, bàn về chiến tranh trí tuệ, xác thực trong toàn Khánh thị không ai so được với Khánh Chẩn.

Rất nhiều người từng cho rằng tập đoàn lớn, nhiều người như vậy, cho ra cường tướng cũng là chuyện dĩ nhiên. Nhìn chung trong lịch sử, danh tướng giành được thiên hạ có mấy vị. Căn bản có nhiều người là thiên phú dị bẩm hơn xa những người khác mới có được thành tựu như vậy.

Thế nhưng, điều họ lo lắng hơn là, trước trận Khánh Chẩn bị áp chế nhuệ khí nên có chút hung ác. Vạn nhất Khánh Chẩn ra tới tiền tuyến lại xuất công không xuất lực thì cũng ảnh hưởng đại cục.

Không phải đoàn chủ tịch ngu xuẩn, chèn ép nhân tài. Mà là họ đã quen thói nhân tài cũng phải cúi mặt trước cỗ máy quyền lực khổng lồ. Từng có ảnh tử ngạo khí phi phàm muốn thâu tóm tập đoàn. Cuối cùng thì sao, chẳng phải cũng cúi đầu trở thành công cụ cho tập đoàn đó ư?

Điều mà đoàn chủ tịch Khánh thị không nghĩ tới đó là, Khánh Chẩn còn kiên cường hơn thế nhiều.

Khánh Chẩn cười cười đi vào trong lều vải. Lúc quan quân trong bộ chỉ huy đang đi tới đi lui ở đó, trong tay hoặc cầm tin tình báo mới nhất hoặc đang chấp hành mệnh lệnh của Khánh Duẫn.

Bấy giờ, mọi người thấy Khánh Chẩn đi vào. Cả đám người đều khựng lại một chút. Phảng phất như Khánh Chẩn vừa vào thì không khí trong bộ chỉ huy nháy mắt đóng băng vậy.

Khánh Chẩn chào hỏi mọi người:

- Không cần khẩn trương, không cần khẩn trương. Các ngươi đang làm gì thì cứ làm tiếp đi, ta và La Lam chỉ tới xem mọi người thôi.

Lúc này, Khánh Duẫn ngồi ở chỗ chỉ huy vừa thấy Khánh Chẩn thì sắc mặt âm trầm, Khánh Duẫn nhìn bí thư Chu:

- Dẫn hắn tới đây làm gì?

Bí thư Chu bình tĩnh nói:

- Chú hai ngươi để hắn tới hiệp trợ ngươi.

- Hiệp trợ ta?

Khánh Duẫn cười lạnh:

- Ta không cần một tù nhân hiệp trợ.



La Lam nở nụ cười:

- Khánh Duẫn, ngươi còn nhớ hồi bé ngươi theo mông chúng ta nghịch bùn không? Lúc La đại gia ta tham gia chiến tranh, còn chẳng biết ngươi đang nghịch bùn ở chỗ nào.

Bí thư Chu cả giận nói:

- Đủ rồi, Tây Nam sắp có đại biến. Các người còn tâm tình ở đây cãi nhau như mấy đứa nhỏ. Khánh Duẫn, hai người họ đảm nhiệm chức vụ cố vấn quân sự cho ngươi. Ngươi thông báo cho họ biết một chút về tình huống hiện tại, tổ chức hội nghị quân sự đi.

Khánh Duẫn nhìn họ một cái, nói với sĩ quan phụ tá bên cạnh:

- Thông báo với các quân, mở hội nghị quân sự!

Cuối cùng Khánh Duẫn cũng chẳng dám vi phạm mệnh lệnh của đoàn chủ tịch.

Nếu đoàn chủ tịch đã để Khánh Chẩn làm cố vấn quân sự, hắn cũng phải phối hợp và cho họ chút mặt mũi. Có điều, nếu phạm sai lầm, người chịu trách nhiệm không chỉ có một mình Khánh Duẫn hắn.

Trong lúc họp, Khánh Chẩn một mực nhắm mắtngồi nghe. Cũng chẳng biết hắn có nghe mấy tổ trưởng của đội tác chiến báo cáo không. Còn La Lam, dứt khoát nằm sấp trên mặt bàn mà ngủ.

Một quan quân nói:

- Hiện giờ ta đóng giữ ở núi đầu tuyến núi Đại Bình, núi Tiên Lâm. Có lẽ Lý thị và Dương thị sẽ không xâm phạm làm gì. Lần chiến tranh này chủ yếu là do hai nhà họ mâu thuẫn…

Bỗng nhiên Khánh Chẩn trợn mắt ngắt lời:

- Ngu xuẩn.

Trong bộ chỉ huy nhất thời yên tĩnh, Khánh Chẩn nói tiếp:

- Triết lý trên chiến trường là người bên mình ra, còn lại toàn bộ đều là địch nhân. Bằng cái gì ngươi cho rằng Lý thị và Dương thị có cừu oán thì họ sẽ không chủ động tấn công chúng ta?

Âm thanh Khánh Duẫn lạnh lùng vang lên:

- Lý thị khai chiến cũng vì Dương thị tranh đoạt…

Khánh Chẩn vui vẻ:

- Vật nếu không phải Dương thị đoạt được mà là ta cướp rồi đưa cho Dương thị thì sao? Nhớ kỹ những lời ta nói, nếu Khánh thị đã đóng quân ở đây thì nhất định trở thành mục tiêu của Lý thị. Chúng ta phòng ngự sơ xài, e rằng sẽ trở thành mục tiêu ưu tiên cho cả hai nhà. Họ thậm chí có thể buông xuống cừu hận hai bên vì lợi ích của Khánh thị đủ để khiến họ hợp tác với nhau.

Khánh Duẫn gắt gao nhìn chằm chằm Khánh Chẩn. Hắn trở thành cái bóng của Khánh Chẩn hơn hai mươi năm. Từ khi vào nhà trẻ, mọi người luôn nói có một người gọi là Khánh Chẩn ưu tú hơn hắn. Lên tiểu học, trung học, đại học vẫn thế. Cuối cùng vào quân doanh, tất cả mọi người vẫn nói, trong phương diện chiến tranh, Khánh Chẩn ưu tú hơn tất cả mọi người ở Khánh thị.

Dù hắn chán ghét Khánh Chẩn thế nào, lúc này vẫn phải ngồi cùng bàn nghe Khánh Chẩn nói bàn luận chiến cuộc. Vì hắn muốn cho đoàn chủ tịch thấy, hắn nghe lời hơn Khánh Chẩn.