Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc ôn hòa hỏi:
- Ngươi có quân hàm gì? Tên gì?
Chiến binh nano nọ nói:
- Trung úy, Đổng Minh Suất.
Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ vai chiến binh nano:
- Ừ, ta là thượng úy. Biểu hiện của ngươi rất tốt, mau về ngủ đi.
Chiến binh nano yên lặng gật đầu. Hắn thầm nhớ kỹ số hiệu trên giấy chứng nhận của Nhâm Tiểu Túc. Tên này tính về lều sẽ kiểm chứng lại, để coi đến cùng thằng này có phải người của tổ điều tra đặc biệt không.
Lúc này, chủ quan của căn cứ nhìn phòng ăn hỗn độn mà yên lặng không nói nên lời. Người phụ trách nhà ăn thấy thế thầm thăm dò:
- Trưởng quan, Thần Cơ Doanh này có điểm là lạ, cơm ăn hơi nhiều….
Không chỉ ăn hơi nhiều, mà là trước khi đi còn cầm theo đồ ăn, điều này không khỏi khiến người ta nhức trứng.
Lúc đám Nhâm Tiểu Túc tới ăn cơm, mọi người cảm thấy chỉ 30 người thì có thể ăn được bao nhiêu? Kết quả họ ăn rất là “bao nhiêu” đó.
Về sau lại có điểm kỳ quái, những người này ăn bữa khuya xong lại chỉ thêm chiến hữu tới là sao?
Đột nhiên, một binh sĩ chạy từ ngoài vào, chủ quan căn cứ hỏi:
- Chứng thực thế nào?
Binh lĩnh kia chần chờ nói:
- Ta đã báo cho Thần Cơ Doanh và tổ điều tra đặc biệt rồi. Kết quả hai bên đều trả lời… chúng ta không có thẩm quyền để hỏi.
Kỳ thật câu trả lời này là một dạng âm thầm chấp nhận. Nếu những người tới ăn cơm là giả, e rằng phía trên đã sớm nổi giận lôi đùng mà đi điều tra rõ ràng.
Chủ quan căn cứ không biết, trong nháy mắt khi Thần Cơ Doanh nhận tin, họ liền biết đó chỉ là đám tư quân mà thôi. Có điều vì không để kế hoạch bại lộ, họ chỉ có thể xoa mũi chịu trận.
Còn phía Hồ Thuyết… đã là thói quen rồi.
Kỳ thật chủ quan Thần Cơ Doanh cũng chẳng quan tâm đám tư quân đó ăn bao nhiêu thức ăn. Dù sao thứ đám người đó ăn cũng chẳng phải quân lương của họ. Thứ họ để ý là vì sao tổ điều tra đặc biệt lại tra gián điệp trong đội của họ.
Đối với việc này, Hồ Thuyết cũng đã quen…
Nhâm Tiểu Túc trở về lều trại. Mọi người kinh dị vì Nhâm Tiểu Túc không bị trách phạt, thế nhưng họ không dám hỏi.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc có lòng tốt nói họ biết cách để ăn no. Kết quả họ lại trở mặt bán đứng Nhâm Tiểu Túc, việc này khiến trong lòng họ có phần áy náy.
Trần Vô Địch ngồi trong lều vải hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, ngươi quan tâm họ làm gì? Rõ ràng ngươi đã giúp họ ăn no, cuối cùng lại chẳng ai đứng ra nói chuyện vì ngươi.
Một khắc này, Trần Vô Địch tính sẽ giết ra một đường máu cho Nhâm Tiểu Túc. Kết quả Nhâm Tiểu Túc lại dùng giấy chứng nhận thượng úy tự giải vây cho mình.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Quan tâm chứ, đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của ta.
- Ta không cảm thấy sư phụ tức giận:
Trần Vô Địch nhỏ giọng nói:
- Vậy mà ta rất tức a. Bây giờ vẫn tức lắm. Về sau nhớ lại hẳn vẫn tức giận. Còn có những chuyện trước kia, đám ác nhân nọ.
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
- Không sao đâu, họ không làm gì được chúng ta.
- Ừ.
Trần Vô Địch gật đầu:
- Sư phụ ngủ đi, ta canh ca đầu.
- Được.
Nhâm Tiểu Túc nói xong liền nằm ngáy o o… Có Trần Vô Địch canh gác, hắn không sợ bị người đánh lén. Trong lều vải này, người hắn có thể tin tưởng chỉ có mỗi Trần Vô Địch cùng tám nam sinh, ngay cả Lý Thanh Chính hắn cũng không tin.
Sự tin tưởng với Trần Vô Địch là tích lũy từng điểm mà có, với đám nam sinh kia cũng thế. Khi ở hàng rào 109, họ chưa từng bán đứng hắn.
Đương nhiên, tin tưởng nhất vẫn là Trần Vô Địch
Đám Lý Thanh Chính nhìn Nhâm Tiểu Túc, nhất thời họ cảm thấy Nhâm Tiểu Túc thật rộng lượng. Đêm nay nhiều chuyện xảy ra như thế mà vừa nằm xuống hắn đã ngủ. Mà Trần Vô Địch thì ngồi xếp bằng bên người Nhâm Tiểu Túc, cấm bất kỳ kẻ nào tới gần, ai cũng không được.
Hừng đông, quan quân Trần Vô Địch hành động như tối qua chưa xảy ra chuyện gì, họ tiếp tục dẫn theo đám tư quân lên đường.
Núi Phượng Nghi, núi Than Đầu, núi Song Long là tuyến đầu có diện tích khá dài. Nếu chiến trận thật sự xảy ra ở đó, những ngọn núi ấy sẽ là đường chính là Khánh thị tiến tới xâm lấn Lý thị. Vì thế Lý thị mới cần một lượng lớn tư quân bổ sung vào chỗ trống đó, cũng như làm pháo hôi.
Nghe nói phương bắc núi Song Long từng có một tòa thành thị trước tai biến, đó là chỗ tam giang giao nhau, ở thượng du từng có một tòa đập lớn.
Có điều từ sau tai biến không ai quản lý nên cửa đập chưa từng được mở. Cuối cùng đập lớn vỡ đê, sông ngòi thay đổi tuyến đi, cứng rắn biến một thành thị phồn hoa thành một vùng nước mênh mông.
Đến ngày hè, khắp nơi vì hơi nước bốc lên nhiều mà mây mù lượn quanh, mưa dầm dề liên tiếp.
Bây giờ là mùa đông, hơn nữa mùa đông ngày càng lạnh, có vài nhánh sông nhỏ cũng bị đông cứng.
Lần nữa xuất phát, mọi người đụng phải một vấn đề khó giải.
Thần Cơ Doanh thật sự đã lái xe vận tải của họ đi. Đám tư quân cứ nghĩ là lấy xe đổi xe, có điều họ quên một chuyện, đa số tư quân không được huấn luyện lái xe, người lái xe được chỉ là số ít…
Cho nê một chiếc xe vận tải chở được 30 người. Mọi người có thể lái xe lên đường, trên xe có thừa người lái xe thì thay phiên nhau lái được.
Nhưng hiện tại là xe việt dã… Số người biết lái xe không đủ a…
Quan quân Thần Cơ Doanh đứng trước một đống xe việt dã có chút ngơ ngác. Vì sao kế hoạch của họ luôn có vấn đề nhỉ.
Bất quá quan quân Thần Cơ Doanh cũng là người quyết đoán. Hắn dứt khoát nói:
- Bỏ xe đi bộ, vào trong núi không cần đi đường lớn. Có thể giúp chúng ta che đậy hành tung!
Nhâm Tiểu Túc hiểu được quyết định này. Đi trong núi khiến mọi chuyện bí mật hơn. Nếu gián điệp phát hiện Thần Cơ Doanh cố ý không đi đại lộ mà đi trong núi để giấu kín hành tung, e rằng sẽ càng bị thu hút về bên này hơn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc vừa học lái xe, kết quả bây giờ không cần nữa?
Hơn nữa, với tố chất thân thể đám tư quân này, để họ đi đường níu đoán chừng có gần một nửa không thể tới nơi đúng hạn.
Bấy giờ, đột nhiên Trần Vô Địch hỏi:
- Nếu chúng ta đi vào núi, gián điệp không phát hiện hành tung chúng ta thì sao?
Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa vỗ tay:
- Hỏi thật hay.
Phải biết, gián điệp cũng không rảnh mà vào núi làm chi. Họ nhất định trà trộn vào đám binh sĩ đi đường lớn. Cho nên còn một khả năng là gián điệp căn bản không biết trong núi sẽ có người…
Vì quá bí mật…
Quan quân Thần Cơ Doanh bị chặn họng nửa ngày:
- Ta nói đi là đi!
Dù Nhâm Tiểu Túc là người của tổ điều tra đặc biệt cũng không thể ảnh hưởng kế hoạch tác chiến của họ. Ngươi có thể tra gián điệp nhưng đánh trận thế nào là nằm trong tay Thần Cơ Doanh họ!
Tuy Thần Cơ Doanh không muốn đắc tội tổ điều tra đặc biệt, có điều nếu kế hoạch có vấn đề, người chịu trách nhiệm sẽ là tổ điều tra đặc biệt hay Thần Cơ Doanh
Đương nhiên, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng không quá để ý trách nhiệm có thuộc về tổ điều tra đặc biệt hay không…