- Tiểu Túc, chúng ta làm vậy không sao chứ?
Lý Thanh Chính thấp giọng nói. Hiện tại hắn rất sợ.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu đi vào rừng. Quần áo trên người họ đã đổi thành quân trang của Thần Cơ Doanh. Mà binh sĩ của Thần Cơ Doanh đã rời đi, chỉ để lại năm binh sĩ giám sát tư quân tới tuyến đầu đúng hạn.
Hiện giờ, tất cả tư quân đều mặc quân phục của Thần Cơ Doanh. Ngược lại năm chiến binh nano ở lại thì mặc tranh phục của binh sĩ bảo hành công trình, xem lẫn vào đám người.
Trang phục của binh sĩ sửa chữa đã được chuẩn bị từ trước, phù hợp với tình huống của họ.
Tiền lương của binh sĩ bảo hành công trình khá cao. Trong quân đội lại có vài người biết sửa xe. Vì thế Lưu Thái Vũ liền nuốt riêng quân lương, y phục là phía trên phát miễn phí. Nếu chỉ phát tiền thì chắc Lưu Thái Vũ cũng nuốt luôn rồi.
Hiện giờ, oán niệm của tư quân với Lưu Thái Vũ rất lớn. Chung quy họ ăn không no uống không đủ, oán khích tích lũy mấy tháng trời mà thành.
Lúc trước ở trạm gác, chuyện nửa túi gạo là cát không phải đều do Lưu Thái Vũ sai người làm đó à.
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo đám Lý Thanh Chính đi tới căn cứ phía trước, vừa đi vừa nói:
- Ngươi sợ cái gì?
- Lỡ có binh sĩ của Thần Cơ Doanh phát hiện chúng ta rời khỏi đội ngũ?
Lý Thanh Chính do dự.
- Sợ cái gì.
Nhâm Tiểu Túc chẳng chút sợ hãi:
- Năm người phải xem gần một ngàn người. Hiện tại họ không nhận ra thiếu người đâu. Chúng ta lựa cơ hội tốt mới rời đi, tới khi họ thăm dò tình huống tư binh, lúc đó mới không tiện hành động đó.
Lý Thanh Chính phát hiện lá gan Nhâm Tiểu Túc rất lớn. Nhưng không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc phân tích rất có đạo lý.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
- Hơn nữa ngươi nghĩ đi. Chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm thôi. Người trong chỗ cắm trại không có quân lương, chúng ta tự đi tìm quân lương là chính đáng mà. Chúng ta đang phân ưu cho trưởng quan đó!
- Cũng đúng nha.
Lý Thanh Chính phụ họa:
- Lỡ người ở căn cứ nhìn ra thân phận của chúng ta thì sao?
- Không sao đâu, lát nữa các ngươi đừng lên tiếng, cứ để ta nói.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp.
Đồng đội bên cạnh im lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc. Trong lòng tự nhủ, họ chưa từng thấy Nhâm Tiểu Túc sợ chuyện gì cả…
Vị trí tư quân hạ trại chỉ cách căn cứ vài cây số. Lúc trước họ rời khỏi căn cứ chưa được bao lâu đã gặp Thần Cơ Doanh.
Không vì cự ly gần, Nhâm Tiểu Túc sẽ không dẫn mọi người đi.
Đến căn cứ, binh sĩ canh gác lập tức can đám Nhâm Tiểu Túc lại. Lý Thanh Chính vừa tính tiến tới thương lượng lại thấy Nhâm Tiểu Túc đạp một cước khiến người nọ văng ra:
- Người của Thần Cơ Doanh ngươi cũng dám cả, lá gan ngươi lớn rồi hả?
Buổi trưa, lúc họ tới căn cứ ăn cơm, kết quả vừa tiến vào bị châm chọc khiêu khích, bảo lưu dân không đáng được ăn cơm ở đây.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc nắm bắt cơ hội, tất nhiên sẽ không mềm lòng.
Binh sĩ trạm gác thấy quân chương bên cánh tay của Nhâm Tiểu Túc, ngay cả rắm họ cũng chẳng dám thả. Nhâm Tiểu Túc nghênh ngang đi vào….
Vừa vào nhà ăn, đám Nhâm Tiểu Túc ngửi được mùi thơm của đồ ăn!
Quân đội Lý thị xuất phát ra tuyền đầu rất nhiều, không chỉ đi tới mà còn từ tuyến đầu đi về nữa. Vì thế thức căn cứ luôn có 24/ 24. Thậm chí còn có nước ấm cho doanh trại nữa.
Một đám đầu bếp đang xào rau, đám Nhâm Tiểu Túc cầm mâm inox đi tới, tùy tiện lấy cơm, thịt.
Người phụ trách nhà ăn thấy vậy thì đi tới. Hắn cẩn thận nói:
- Thật xin lỗi, chỗ này của chúng ta không phục vụ cho quân hàm của các người.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ, hắn không biết rõ quân quy thế nào. Cho nên cũng không biết binh sĩ vào căn cứ sẽ ăn uống dựa vào quân hàm. Nhất thời, đám Lý Thanh Chính không khỏi đổ mồ hôi trộm.
Chỉ nghe Nhâm Tiểu Túc lạnh giọng nói:
- Thần Cơ Doanh ta ăn cơm còn phải theo quân hàm? Có phải ngươi xem thường chúng ta không?
Đám binh sĩ của Nhâm Tiểu Túc sùng bái nhìn hắn. Mọi người không biết, vì sao Nhâm Tiểu Túc có thể khẳng khái hùng hồn nói chuyện như thế.
Người phụ trách nhà ăn khép nép nói:
- Không dám không dám, có điều chúng ta có thể xem giấy chứng nhận của ngài không?
Nói tới đây, bên cạnh đã có vài binh sĩ tới bao vây/ Nhâm Tiểu Túc cười lạnh móc giấy chứng nhận binh sĩ của đội điều tra đặc biệt. Hắn tới nói bên tai người phụ trách nhà ăn:
- Ngươi từng thấy qua thứ này chưa? Chỉ cần thăm dò số hiệu là xong, dám tiết lộ ra ngoài thì cẩn thận cái mạng của ngươi.
Người phụ trách nhìn thoáng qua giấy chứng nhận thì ngẩn người. Sao binh sĩ Thần Cơ Doanh này lại có giấy chứng nhận của đội điều tra đặc biệt. Điều này thật quỷ dị, người phụ trách nhanh chóng cho thủ hạ thăm dò số hiệu, kết quả máy móc hiển thị ra thông tin có thật.
Người phụ trách nhà ăn bối rối. Hắn báo việc này cho người phụ trách căn cứ. Kết quả vị này bối rối, mọi người nghĩ, có lẽ đây là tình huống đặc thù, chuyện khác thì không nói làm gì. Chỉ là bữa cơm mà thôi, để người ta ăn là xong việc.
Nhâm Tiểu Túc vừa ăn vừa cảm khái. Hắn có hai thân phận, cả hai đều rất dễ dùng a…
Thức ăn vô cùng phong phú, chỉ là thức ăn mặn mà tới hơn 10 món. Sau khi ăn xong, trước khi đi họ lấy mỗi người hơn mười cái màn thầu. Một màn này khiến nhân viên nhà ăn ngây người. Đây là chiến binh đặc biệt của Thần Cơ Doanh? Chẳng phải đãi ngộ của Thần Cơ Doanh cao lắm hả?
Người phụ trách nhà ăn tự an ủi bản thân: Không phải chỉ là 30 người thôi à. Họ cũng không cầm đi bao nhiêu đồ ăn.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đội của mình tới nơi trú quân.
Đám Lý Thanh Chính không ngừng ợ, vừa ợ Lý Thanh Chính vừa nói:
- Hẳn phía trước còn 4 5 căn cứ nữa. Dù sao chúng ta cũng không sợ đói nữa.
- Tổ trưởng uy vũ, chỉ với đống màn thầu này cũng đủ để chúng ta ăn mấy ngày.
Từng người trong đội ngũ thay nhau tâng bốc Nhâm Tiểu Túc. Điều này khiến lòng hư vinh của Nhâm Tiểu Túc bành trướng thật lớn.
Trở lại nơi trú quân, họ vừa vặn gặp được những người khác. Đám người kia thấy miệng đám Nhâm Tiểu Túc bóng loáng, còn cầm theo màn thầu thì một tổ trưởng tổ đội khác hâm mộ phát khóc:
- Có thể cho chúng ta vài cái màn thầu không? Chúng ta nhịn đói cả ngày rồi.
Đột nhiên cung điện tuyên bố nhiệm vụ:
“Giúp đỡ chiến hữu giải quyết nỗi khổ đói bụng.
Nhâm Tiểu Túc có phần sửng sốt, hắn nhìn tổ trưởng trước mặt, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Ta nói ngươi biết cái này, đảm bảo có thể ăn no bụng…