Ghét thì ghét nhưng mọi người đã năn nỉ nhờ Hồ Thuyết viết câu đối. Bây giờ lão nhân già người ta ghi rồi, không treo lên thì kỳ quá.
Kỳ thật câu đối xuân này chỉ là một loại triển vọng với năm mới của con người mà thôi. Mọi người vui vẻ là được.
Phòng gỗ giản dị khá tốt, để trong phòng ấm áp hơn, mọi người đã lột da của mấy con mồi mà đàn sói đưa tới, rửa sạch sẽ, phơi khô rồi treo lên phòng, cố gắng hạn chế gió lùa vào.
Đợi phòng gỗ xây xong, Nhâm Tiểu Túc và Lý Thanh Chính liền lái xe tải vào thị trấn, đón Vương Phú Quý, Nhan Lục Nguyên và đám Khương Vô tới trạm gác.
Có điều Hồ Thuyết lại ngăn họ lại:
- Hiện tại bên ngoài thị trấn không giống như xưa. Bây giờ các người tới đó đón người là sai lầm đấy. Đợi thêm 2 hôm nữa hãy đi.
Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ:
- Có chuyện lớn gì ư?
- Lý thị đã bỏ một đội chiến lữ.
Hồ Thuyết giải thích.
Mọi người đều sửng sốt:
- Một chiến lữ có tới vài ngàn người? Nói bỏ là bỏ?
Hồ Thuyết vui cười:
- Đúng là nói bỏ là bỏ. Cho nên hiện tại bên ngoài hàng rào 108 đã lâm vào trạng thái giới nghiêm. Chiến hào đầy đất. Bây giờ các ngươi tới đó, chỉ sợ vào được mà không ra được.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Đợi 1 hôm.
Hồ Thuyết cười cười:
- Ta sẽ giải quyết chuyện này giúp ngươi.
Nhâm Tiểu Túc không nói thêm gì. Hắn muốn nhìn xem Hồ Thuyết chuẩn bị giải quyết chuyện này thế nào.
Thêm hai ngày nữa càng gần cuối năm, trong khoảng này họ không thấy Hồ Thuyết làm gì cả.
Mọi người chỉ thấy Hồ Thuyết ngồi trên vách núi gần trạm gác cả ngày. Lão đầu này chẳng có hành động mới, chỉ nhìn phương xa xuất thần.
Nhâm Tiểu Túc đi tới bên cạnh Hồ Thuyết, đột nhiên hỏi:
- Ngài đang tưởng niệm người nhà?
Hồ Thuyết không để ý Nhâm Tiểu Túc, hắn lại hỏi:
- Trừ đứa cháu ngoại kia, ngài không còn người thân nào khác hả?
Hồ Thuyết liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Không có, thì sao?
- Ta thấy tự nhiên hôm nay trông ngài không vui…
Nhâm Tiểu Túc lo lắng nói:
- Nếu ngài không ghét bỏ thì chúng ta kết bái huynh đệ đi. Ta có một đứa em trai, tới lúc đó chúng ta có thể bắt chước cái gì mà ba huynh đệ cắt máu ăn thề…
- Cút!
Hồ Thuyết tức giận:
- Ngươi tính chiếm tiện nghi ai vậy hả? Cháu ngoại ta còn lớn tuổi hơn ngươi đó!
Nhâm Tiểu Túc có phần tiếc hận:
- Năm mới sắp tới, hắn cũng không tới đoàn tụ với ngài?
- Hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hồ Thuyết đáp.
Trong chớp mắt này, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Hồ Thuyết đang làm đại sự, mà đứa cháu ngoại kia là điểm mấu chốt nhất trong kế hoạch của ông ấy:
- Đợi chút, có phải đứa cháu trai kia của ngài họ Lý không?
Hồ Thuyết cười như không cười liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Họ Lý rất nhiều người, ngươi muốn nói ai?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt. Hắn sớm nên nghĩ tới chuyện này, nếu đứa cháu ngoại kia đúng là người mà hắn nghĩ, vậy rất nhiều hành vi của Hồ Thuyết dễ giải thích hơn.
….
Sáng ngày thứ hai, một chiếc xe việt dã chạy lên núi. Nhâm Tiểu Túc đoán là người tới tìm Hồ Thuyết.
Chỉ thấy trên xe có hai quan quân đi xuống, cầm theo hai bộ quân trang. Hồ Thuyết ngồi trong sân chỉ vào Nhâm Tiểu Túc và Lý Thanh Chính:
- Đưa cho hai người họ.
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu:
- Đây là sao?
- Ngươi muốn vào được thị trấn phải mặc vào bộ đồ này.
Hồ Thuyết nói.
- Đây là quân trang của Lý thị mà….
Nhâm Tiểu Túc chấn kinh:
- Chẳng phải ra vào thị trấn phải có giấy chứng nhận ư? Nếu bị phát hiện, e rằng chết rất thảm đó!
Vào lúc này, hai quan quân kia lên tiếng:
- Chúng ta đã chuẩn bị hết rồi.
Nói xong, họ đưa cho Nhâm Tiểu Túc một cuốn sổ nhỏ màu xanh. Nhâm Tiểu Túc mở ra nhìn, là chứng nhận sĩ quan của Lý thị, có đánh số, dấu chạm nổi. Thậm chí còn có ảnh chụp của Nhâm Tiểu Túc.
Hắn thật không biết mình bị chụp trộm hồi nào a!
Hồ Thuyết cười nói:
- Phim đã bị hủy, người không cần lo. Số đánh là thật, cấp bậc thượng úy cung là thật. Mọi thứ đều là thật, bây giờ ngươi là cấp dưới của ta, ai tới tra cũng không có vấn đề gì đâu. Bất quá hẳn không ai dám tra cả. Chung quy binh sĩ bình thường có đặc biệt sợ đội điều tra đặc biệt chúng ta.
Nhâm Tiểu Túc im lặng. Lực ảnh hưởng của lão nhân này ở Lý thị quá cường đại a. Đối với thân vận quân lính chính quy mà mọi người tha thiết mơ ước, đây chẳng khác nào một món quà nhỏ trong tay đối phương.
Hơn nữa, Hồ Thuyết cho hắn thân phận này, chỉ sợ còn có mục đích khác?
Lão hồ ly Hồ Thuyết này sao có thể làm chuyện dư thừa, thay vì phiền toái chuẩn bị cho hắn ngần ấy thứ, còn không bằng dẫn đám Tiểu Ngọc Tỷ tới đây cho rồi.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Ngài không sợ ta dùng thân phận này làm việc khác à?
Hồ Thuyết cười:
- Chỉ bằng ngươi? Ngươi có thể làm gì?
Sau khi ăn trưa xong, Nhâm Tiểu Túc và Lý Thanh Chính lái xe rời đi. Hai người mặc quân trang Lý thị khiến Lý Thanh Chính không khỏi hưng phấn:
- Ta cũng coi như là quân chính quy của Lý thị rồi? Có thể vào được hàng rào không?
- Ngươi muốn vào hàng rào lắm à?
Nhâm Tiểu Túc thắc mắc.
Lý Thanh Chính chẳng chút do dự cười nói:
- Ai mà không muốn vào hàng rào. Nghe nói ban đêm ở nhà không cần đóng cửa, một tên trộm cũng không có.
- E rằng ngươi sẽ thất vọng đấy…
Nhâm Tiểu Túc nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Ta thì cảm thấy hàng rào không có gì tốt, sống trong thị trấn thoải mái hơn.
Lý Thanh Chính nghe xong liền nói:
- Ta không tin, chắc chắn ngươi gạt ta. Dù sao thầy bói đã nói, đời này chỉ cần ta gặp được quý nhân sẽ được vào hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc cười cười không nói, tin thầy bói còn không bằng tự tin bản thân.
Khi đi qua đồn biên phòng, hai người đưa giấy chứng nhận ra. Đối phương vừa nhìn tới mấy hàng chữ đội điều tra đặc biệt thì sắc mặt đại biến, nhanh chóng để Nhâm Tiểu Túc và Lý Thanh Chính chạy qua.
Mà đám Vương Phú Quý đã sớm thu thập đồ đạc, chờ Nhâm Tiểu Túc tới.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc nói, hắn sẽ đón họ tới trạm gác ăn mừng năm mới. Không ai hoài nghi Nhâm Tiểu Túc làm được không, hiện giờ Nhâm Tiểu Túc thật sự tới đón họ rồi. Một đám người đeo bao lớn bao nhỏ trên lưng cứ như ra ngoài du lịch vậy, không phù hợp với không khí khẩn trương trong thị trấn chút nào…
Đại tỷ bán tạm hóa bên cạnh thấy quân trang trên người Nhâm Tiểu Túc thì sửng sốt:
- Sao lại thành binh sĩ Lý thị được. Chẳng phải lần trước chỉ là tư quân thôi sao.
Khi đó ả còn xem thường Nhâm Tiểu Túc là tư quân, phải biết người ả coi trọng là binh sĩ chính quy của Lý thị kia kìa.
Thế nhưng ả cũng biết muốn trở thành binh sĩ chính quy khó vô cùng. Thời gian gần đây, vì Vương Phú Quý mở tiệm tạp hóa bên cạnh ả mà sinh ý của ả trở nên thê thảm không nỡ nhìn. Trước kia mọi người đều tới chỗ ả mua đồ, kết quả Vương Phú Quý buôn bán giữ hòa khí, mọi người càng muốn tới chỗ Vương Phú Quý hơn.
Cho nên, mỗi ngày ả nhìn phía bên Vương Phú Quý buôn bán náo nhiệt, mà ở bên ả thì vắng vẻ vô cùng.
Lúc đám Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên thu dọn đồ đặc. Ả đã lén chạy tới quân doanh bên ngoài thị trấn