Nhận thức của tập đoàn về thế giới này là, năng lực siêu phàm giả độc nhất vô nhị. Năng lực của siêu phàm giả cũng như DNA, có thể dùng để xác nhận danh tính mỗi người.
Vì thế, sau khi Khánh thị không truy mã Hứa Hiển Sở nữa thì tới lượt Lý thị.
Năng lực của Hứa Hiển Sở không phải chuyện bí mật gì. Hơn nữa khi còn ở hàng rào 109, La Lam từng kêu Lục Viễn hỗ trợ truy nã Hứa Hiển Sở kia mà. Cho nên đội trưởng Chu và đám Lâm Tề quay về hàng rào 108 đã báo lại. Những người phía trên liền biết đấy chính là Hứa Hiển Sở!
Về phần đàn sói di chuyển, rõ ràng chúng sớm phát hiện nguy hiểm nên đã chạy đi!
Khả năng chúng tính tập kích trạm gác Lý Thanh Chính nhưng bị đám đội trưởng Chu và Lâm Tề ngăn lại.
Nghĩ như thế thì hết thảy đều trở nên hợp lý hơn…
Bất quá, khi đội trưởng Chu lấy lời khai, quân đội Lý thị bỗng nhiên phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Dường như Hứa Hiển Sở đang thu thập người máy nano của Lý thị!
Cao tầng của tất cả tập đoàn đều biết, muốn sử dụng người máy nano phải được phòng nghiên cứu cài đặt lại mới được. Cho nên Hứa Hiển Sở là một siêu phàm giả, hắn đoạt người máy nano làm gì?
Thời điểm này, nhiều người thông minh bắt đầu phân tích: Căn cứ vào tin tức thu được, lúc trước Khánh thị truy nã Hứa Hiển Sở, Dương Tiểu Cận, Lạc Hinh Vũ. Mà Dương Tiểu Cận đã được chứng thực là người Dương thị và Tên Côn Đồ, việc này tương đối phức tạp.
Hứa Hiển Sở, Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ bị truy nã cùng một lượt. Rất có thể Hứa Hiển Sở cũng là người của Tên Côn Đồ, bất quá đến tận bây giờ, thành viên bị lộ thông tin của tổ chức này đều là nữ. Cho nên, hẳn Hứa Hiển Sở là người của Dương thị thì đúng hơn.
Tin tức này rất quan trọng, phải biết hiện tại hàng rào 109 đã sụp. Kỹ thuật kết nối thần kinh rời vào trong tay Dương thị, tình báo của Lý thị đã xác nhận, hiện tại Dương thị tập trung vào việc cân đối và kiểm tra đồng bộ với người máy nano.
Bây giờ, đột nhiên Hứa Hiển Sở xuất hiện ở gần Lý thị và đánh cướp người máy nano. Điều này nói lên cái gì? Nói rõ khả năng cao Dương thị muốn phát động chiến tranh với Lý thị a!
Trong phòng của bộ chỉ huy Lý thị có mười mấy quan quân đang họp. Khi kết luận này được đưa ra, sắc mắt cả đám đều âm trầm.
Một tướng quân trung niên ngồi trên bàn tròn bình tĩnh nói:
- Chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường. Không ngờ Dương thị còn gấp hơn chúng ta. Chư vị là vinh quang của Lý thị, mọi người trở về hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Có người hỏi:
- Mối quan hệ của Hứa Hiển Sở và đàn sói là sao?
- E rằng lúc này Hứa Hiển Sở đã cao bay xa chạy. Bất quá đám người máy nano kia chỉ là hàng mẫu, hiện tại đắc thủ hắn sẽ không ở lại đây.
Một người khác nói:
- Hiện giờ chuyện quan trọng nhất của chúng ta là thanh lý vật thí nghiệm tại hàng rào 109, như thế sau này sẽ ổn định hơn.
- Đội quân vừa cử qua thế nào rồi?
Một vị tướng quân tóc hoa râm của Lý thị hỏi.
- Hôm qua mới xây xong cứ địa. Bây giờ vẫn chưa có phản hồi gì.
Một tham mưu nói.
- Xác nhận một chút.
Vị tướng quân nọ bình tĩnh lên tiếng.
Tham mưu kia ra lập tức ra ngoài, chỉ 10 phút sau hắn chạy về, đẩy cửa ra nói:
- Mất liên lạc rồi, cả đội đều mất liên lạc, không có ai hồi đáp cả.
Phòng chỉ huy im lặng. Hơn 4500 người cứ thế mất tích?
Nhâm Tiểu Túc ở trạm gác phương xa không hề biết những chuyện này. Hứa Hiển Sở ở hàng rào 178 càng không biết.
Lúc này, trong trạm gác là một mảnh vui mừng. Đã sắp cuối năm, lưu dân vốn ăn bữa trước không biết bữa sau bỗng nhiên ngày ngày được ăn thịt cá. Đây hẳn là tết âm lịch tốt nhất là họ trải qua.
Lúc trước, khi đám lâm Tê rời đi, Nhâm Tiểu Túc nghĩ sẽ có người tới vây quét đàn sói. Kết quá lâu thế này rồi vẫn chẳng thấy ai.
Ngược lại, có một ít binh sĩ lên núi muốn thu hồi người máy nano thất lại. Có điều đúng như Lý thị dự đoán, người máy nano đã bị “Hứa Hiển Sở” cướp mất rồi…
Còn lại đều là người của Hồ Thuyết tới trạm gác. Những người này không tới báo cáo công tác mà tới đưa giấy đỏ, bút lông và mực nước.
Lúc trước mọi người muốn dán câu đối ngày tết, Hồ Thuyết đã cự tuyệt, ông nói ông chưa từng ghi lần nào.
Nhưng ăn tết không có câu đối thì sao gọi là ăn tết. Câu đối là một vật tiêu biểu của mùa xuân đó.
Những năm trước mừng năm mới họ cũng dán câu đối. Trong thị trấn có chừng một hai người cầm bút ghi câu. Hoặc nói, trong thị trấn, người có được bút lông chỉ có một hai người.
Tới tết, gần như mọi người trong thị trấn đều dán giấy câu viết câu đối lên cửa, giá cũng không đắt, chỉ bằng một bữa cơm thôi.
Dù là người nghèo cũng chẳng để ý tý tiền này vào dịp tết.
Trong trạm gác, người có học nhất chỉ có Hồ Thuyết. Không để Hồ Thuyết ghi thì để ai ghi?
Cuối cùng, Hồ Thuyết cũng không chịu nổi mọi người khuyên Lúc này, Hồ Thuyết bày một cái bàn trước sân. Ông trải giấy đỏ lên, mọi người đứng quanh bàn. Đối với lưu dân, thứ như bút lông này là vậy rất khó có được.
Có người đứng bên cạnh Hồ Thuyết cười nói:
- Lão gia tử, ngươi ghi câu đối xuân có lấy tiền không?
Hồ Thuyết nhìn người nọ:
- Không lấy.
- Nhất định chữ của ngài rất đẹp.
Có người nói.
Bình thường Hồ Thuyết luôn bày ra bộ dáng tiên phong đạo cốt, nhìn qua rất giống một người tinh thông cầm kỳ thi họa.
Hồ Thuyết không trả lời, hắn đứng trước bàn suy nghĩ thật lâu mới viết: Muốn làm giàu, tự cố gắng…
Nhâm Tiểu Túc đứng một bên, lẳng lặng nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo mà cảm khái:
- Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Chữ viết này của ngài, khí chất có chút không được tốt lắm nha…
Hồ Thuyết không vui:
- Ta đã nói ta chưa viết lần nào. Là các người muốn ta viết mà. Ta còn không lấy tiền nữa đó.
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Chữ này mà đem vào thị trấn, ngài nghĩ còn ai dám dán lên cửa chắc. Có khi còn phải trả tiền cho người ta nữa.
Hồ Thuyết trừng mắt:
- Ngươi thích nói quá nhỉ. Không nói không ai bảo ngươi câm đâu.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc có điều thắc mắc:
- Học vấn ngày cao, kiến thức rộng rãi, so với vị Trương tiên sinh ở thị trấn của của chúng ta thì giỏi hơn nhiều. Có điều ai mà viết câu đối lại viết: Muốn làm giàu, tự cố gắng bao giờ. Hơn nữa chữ của ngài… hơi xấu đó!
Hồ Thuyết không khỏi phiền muộn:
- …