Đệ Nhất Danh Sách

Chương 221




Cảnh tượng này thật quá quỷ dị. Một bên mọi người cười nói ăn thịt nướng, bên kia là một hàng năm người đang quỳ, động một chút cũng không dám.

Quá thảm, năm người này thật sự quá thảm…

Nhâm Tiểu Túc xuống xe nhìn nhìn, quả nhiên không khác gì hắn dự đoán. Trên y phục năm người có ký hiệu của Hỏa Chủng.

Kỳ thật phương hướng điều tra và truy nã của Hỏa Chủng có vấn đề. Họ suy đoán chuyện của hai chiến sĩ nano là do siêu phàm giả làm nên mới tới đây thử vận may. Phán đoán của Hỏa Chủng rất chính xác.

Nhâm Tiểu Túc cũng không sai, Lý Thần Đàn nói hắn biết về hành động của Hỏa Chủng. Hắn lo sợ Hỏa Chủng hạ độc thủ với đám nam sinh trong trạm gác nên suốt đêm chạy về. Việc này cũng chẳng có vấn đề gì.

Thứ ngoài ý muốn duy nhất là, dù là Hỏa Chủng hay Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng ngờ Hồ Thuyết lợi hại như thế…

Hồ Thuyết thấy Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc là vì, Nhâm Tiểu Túc vừa về ông lại phải giảng bài cho hắn. Cứ như dân lao động đi làm cực khổ mãi mới có ngày chủ nhật, bỗng nhiên nhận được thông báo phải tăng ca, tâm tình nhất thời suy sụp.

Nhâm Tiểu Túc giải thích:

- Không phải ta nghĩ cho các người mới gấp rút trở về sao. Đây là chuyện quan trọng đó.

Kỳ thật, vừa mới bắt đầu Nhâm Tiểu Túc đã biết Hồ Thuyết không đơn giản. Chỉ là một ông lão bình thường sao dám nửa đêm lên núi? Không sợ bị đạo tặc thuận tay giết chết à?

Tất nhiên người ta có chỗ dựa mới dám mạnh dạn như vật.

Hơn nữa, khi ấy Trần Vô Địch có nói, đây là thổ địa. Dựa vào suy đoán của Nhâm Tiểu Túc, ý tứ của Trần Vô Địch là: Người này có pháp lực…

Có lẽ, người tâm thần có nhãn lực khác người, khiến Trần Vô Địch có thể nhìn thấu được bản chất nhiều việc, đâm thẳng tim đen người khác…

Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc cười nói:

- Mau tới ăn thịt đi.

Năm người Hỏa Chủng quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc, kết quả chẳng ai dám lên tiếng. Hồ Thuyết nói:

- Đây là người của Hỏa Chủng. Lúc trước ta vẫn luôn tìm họ, kết quả họ trốn kỹ quá, lại thêm người quấy rối nên tìm chẳng ra. Nhưng ta tuyệt đối không ngờ ta chỉ tùy tiện tới đây mà năm tên này lại tự thân đưa tới…

Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ, lại là năm người!

Mà ông không nghĩ ông cũng là tự thân đưa tới à.

Nhâm Tiểu Túc phát hiện, người bình thường thấy Hỏa Chủng sẽ có thái độ hoặc là kiêng kị hoặc là chán ghét. Mà Hồ Thuyết vừa thấy tiểu đội năm người này trông có vẻ còn kinh hỉ nữa.

- Họ tới đây làm gì?

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

Lúc này, Hồ Thuyết cười như không cười:

- Khả năng họ là đầu sỏ giết hai chiến sĩ đặc biệt a.

Hảo Chủng nghe xong thì gấp gáp cả lên:

- Chúng ta cũng đang điều tra việc này mà. Người không phải chúng ta giết!



- Cho các người nói chuyện chưa?

Hồ Thuyết trừng mắt.

Năm người kia lập tức ngậm miệng. Nhâm Tiểu Túc thấp giọng hỏi người bên cạnh:

- Lúc đánh nhau có ai thấy không?

Đám nam sinh lắc đầu:

- Lúc ấy có Vô Địch ca ở bên ngoài. Chúng ta ở trong phòng tự học a.

Vì thế Nhâm Tiểu Túc hỏi Trần Vô Địch:

- Giữa họ đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại ta nghe nào.

Nhâm Tiểu Túc hỏi như thế là muốn thông qua lời kể của Trần Vô Địch để suy đoán thực lực Hồ Thuyết.

Trần Vô Địch nhớ tới một màn kia:

- ĐCM!

Nhâm Tiểu Túc:

- ???

Nhâm Tiểu Túc còn chờ nghe đoạn sau thì thấy Trần Vô Địch đã bắt đầu ăn thịt.

Cho nên đây là tất cả hình dung của Trần Vô Địch về trận chiến đó. Chỉ có ba chữ đcm?!

Ngươi có được học văn hóa không vậy!

Nhâm Tiểu Túc có chút phiền muộn. Hắn làm thế nào để đoán thực lực Hồ Thuyết chứ? Bất quá từ ba chữ này, Nhâm Tiểu Túc có thể biết được một ít tin tức, một khi Hồ Thuyết xuất thủ, ngay cả Trần Vô Địch cũng phải kinh ngạc.

- Mạnh hơn người?

Nhâm Tiểu Túc hỏi Trần Vô Địch.

Trần Vô Địch suy nghĩ một chút:

- Vậy thì không.

- Ngươi khá tự tin đó…

Nhâm Tiểu Túc cảm khái, nói chuyện đứng đắn với Trần Vô Địch, chỉ sợ trở nên càng hồ đồ hơn.

Đoạn thời gian này hắn thấy buổi sáng Hồ Thuyết hay luyện quyền, chẳng lẽ quyền pháp ông ta lợi hại như thế?

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nhìn Hồ Thuyết hỏi:

- Họ là người sát hại hai quan quân kia?

Hồ Thuyết chân thành nói:



- Đúng vậy a, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng để ta điều tra vụ án này. Chúng ta một mực khẩn trương tìm hung thủ, cực kỳ mệt mỏi nhưng mãi không ra. Vậy chỉ có thể là họ thôi.

Lúc này Nhâm Tiểu Túc không khỏi chấn kinh, ngươi cực kỳ mệt mỏi á? Rõ ràng ngươi mỗi ngày ăn thịt rồi chơi bời. Căn bản lão đầu tử ngươi cũng có chăm chỉ điều tra đâu.

Bất quá thấy tiểu đội của Hỏa Chủng bị đẩy lên làm người chịu tội, Nhâm Tiểu Túc vui tới mức cười híp của mắt. Dù sao người bị bắt không phải hắn là được rồi.

Nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, đại khái Hồ Thuyết cũng phát hiện được gì đó. Mọi người cũng chẳng ngu, chỉ mỗi việc hắn tiêu chảy sáu giờ cũng đã khó nói rồi. Hơn nữa lang vương còn luôn đưa thịt tới, dù là kẻ đần cũng thấy được trạm gác và đàn sói có quan hệ không rõ ràng.

Nhâm Tiểu Túc thầm cảm thấy may mắn, hiện giờ mọi người đều ngầm hiểu ý nhau.

Chỉ là nghĩ tới đây, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khó hiểu về mục đích của Hồ Thuyết? Vì để an tâm ăn thịt thôi hả!

- Thế nhưng, nhất định sẽ có truy hỏi nha…

Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:

- Lỡ như họ chết không thừa nhận thì sao?

- Chết rồi thì không thể không thừa nhận được.

Hồ Thuyết bình tĩnh nói:

- Chết không đối chứng chính là chân lý.

Tiểu đội Hỏa Chủng nghe lời này liền hiểu, căn bản họ sống không qua khỏi ngày mai a!

Người có thực lực vượt quá người bình thường như họ sao có thể cam tâm chờ chết?!

Trong chớp mắt, năm người đồng loạt đứng dậy chạy xuống núi. Họ không muốn động thủ với Nhâm Tiểu Túc và Hồ Thuyết. Một mình Hồ Thuyết họ đã đánh không lại, bây giờ thêm Nhâm Tiểu Túc chưa biết thực lực nên họ chỉ có thể chạy trốn.

Khi năm người kia đào tẩu, Hồ Thuyết cũng chẳng nhúc nhích gì cả. Nhâm Tiểu Túc nhìn Hồ Thuyết bất động, hắn cũng bất động.

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

- Ngài không đuổi theo à?

Hồ Thuyết cười:

- Ta già cả thế này còn phải đuổi theo? Sao ngươi không đuổi?

- Đó là siêu phàm giả của Hỏa Chủng. Ta chỉ là người bình thường sao đuổi theo kịp.

Nhâm Tiểu Túc ngoài cười trong không cười nói.

Mắt thấy người của Hỏa Chủng chạy ngày càng xa…

Hai người vẫn ngồi yên tại chỗ không đuổi theo. Người của Hỏa Chủng quay đầu thấy thế thì mừng rõ trong lòng. Họ không ngờ chẳng ai đuổi theo họ cả!

Khi năm người chạy tới sườn núi, trong sơn đạo có một thảm cỏ, dưới sự che chắn của thảm cỏ đó bỗng nhiên tiếng súng vang lên. Chỉ trong chớp mắt, một tiểu đội binh sĩ xuất hiện từ trong rừng, tấn công vội vàng khiến năm người chẳng kịp chống trả!

Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng súng truyền tới từ sườn núi. Hắn thầm nghĩ, không biết những người đó bắt đầu mai phục từ khi nào.