Đệ Nhất Danh Sách

Chương 220




Phần quà của Lý Thần Đàn khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn. Lúc trước hắn hỏi Tiểu Ngọc Tỷ có ai tới làm phiền không, Tiểu Ngọc Tỷ nói không. Nhưng Nhâm Tiểu Túc biết rõ Tiểu Ngọc Tỷ nói dối.

Hơn 10 nữ nhân trong nhà, làm sao trong thị trấn không có ai nhớ thương chứ?

Cho nên đây là lý do Nhâm Tiểu Túc sợ Khương Vô bại lộ thân phận siêu phàm giả. Nếu có người nổi lên ác ý, khả năng cao bất đắc dĩ Khương Vô sẽ sử dụng năng lực siêu phàm.

Đến lúc đó khiến Hỏa Chủng chú ý sẽ kéo tới một hồi nguy cơ.

Nhâm Tiểu Túc nhìn Lý Thần Đàn:

- Cảm tạ phần lễ vật này của ngươi.

Lý Thần Đàn vẫy tay cười nói:

- Không cần khách khí như thế. Còn nữa, Lý thị chuẩn bị sai binh sĩ nano vây quét đàn sói. Coi như giúp đàn sói một tay, ngươi có thể nói đàn sói trốn trước, dù sao chiến sĩ nano… vẫn rất lợi hại.

Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ, lại có người máy nano cho hắn thu thập rồi?!

Đột nhiên, Lý Thần Đàn không biết mình có nhìn nhầm không, nhưng hắn thấy trong mắt Nhâm Tiểu Túc là vui vẻ mong chờ.

- Ngươi biết người của Hỏa Chủng ẩn núp ở đâu không?

Nhâm Tiểu Túc nói sang chuyện khác.

- Chiều nay họ vừa mới rời đi, không biết đi đâu. Có lẽ là đi thử vận may, xem có bắt được siêu phàm giả nào không. Yên tâm, họ cũng không biết ngươi.

Lý Thần Đàn nói xong liền rời khỏi.

Vị ác ma này đi theo tập đoàn của Lý thị tới tiền tuyến. Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm thấy nếu có nhiều người như Lý Thần Đàn, chỉ sợ rất nhanh chiến tranh sẽ nổ ra.

Các tập đoàn luôn giữ trạng thái cân bằng. Mọi người từ từ thu thập tài nguyên, dùng tài nguyên bành trướng thế lực. Đây là quá trình phát triển của một tập đoàn.

Nhưng nếu một trong số những tập đoàn đó xuất hiện sơ hở. Những người khác nhất định vui vẻ chia phần cái bánh ngọt này.

Sau khi Lý Thần Đàn đi, Tiểu Ngọc Tỷ rời khỏi phòng, nàng hiếu kỳ nói:

- Hắn là Lý Thần Đàn à. Hắn từng tới cửa hàng trong hàng rào 109 của chúng ta.

- Ừ.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì. Bỗng nhiên hắn nói:

- Khả năng cao chúng ta sắp phải đi rồi. Ta nhận ra không ít tin tức trong lời nói của Lý Thần Đàn.

Vốn Nhâm Tiểu Túc tính ở lại thị trấn một đêm. Chung quy, mọi người đã lâu không gặp nhau nên có rất nhiều chuyện cần thương lượng. Thế nhưng vừa rồi khi hắn hỏi tin tức về Hỏa Chủng, Lý Thần Đàn liền nói Hỏa Chủng đã rời đi vào chiều nay. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có chút bất an trong lòng!

Nhan Lục Nguyên có chút sững sờ:

- Ngươi muốn đi à?

- Ừ.



Nhâm Tiểu Túc thở dài:

- Còn một năm nữa là tới tết âm lịch. Nhất định ta sẽ quay lại lần nữa. Hoặc là… các ngươi cùng tới trạm gác mừng năm mới đi.

- Thật ư?

Hai mắt Nhan Lục Nguyên sáng lên. Hắn cũng muốn tới nhìn trạm gác Nhâm Tiểu Túc ở có bộ dạng thế nào.

Nhâm Tiểu Túc nói xong liền đi ra ngoài. Lúc này, Vương Phú Quý và Lý Thanh Chính vừa đi bán đồ về, nhìn biểu tình hai người hẳn rất hài lòng.

- Lang vương, chúng ta phải đi, có việc gấp phải quay về.

Nhâm Tiểu Túc nói với Lý Thanh Chính.

Lý Thanh Chính nghi hoặc:

- Bây giờ đi luôn? Không chờ một chút được à, ta vẫn chưa…

- Đi liền.

Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói.

Kết quả Lý Thanh Chính suy nghĩ một lúc liền nói:

- Đi thôi, vậy chúng ta về ngay.

Khi Lý Thanh Chính và Nhâm Tiểu Túc lên xe, Vương Phú Quý nói:

- Tiểu Túc, ngươi phải bảo trọng đó. Chúng ta đều chờ ngươi về, ngươi đừng có chuyện gì nha.

- Yên tâm đi.

Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:

- Hai hàng rào đã sập mà ta vẫn không sao, mạng ta rất cứng.

Vương Phú Quý cười nói:

- Chỉ cần còn có người, ngày sau của chúng ta sẽ càng thêm tốt.

Nói xong, Lý Thanh Chính khởi động xe rời khỏi thị trấn.

Kế bên miệng cống có hai cửa hàng tạp hóa. Một nhà là của vị đại tỷ, còn lại là Vương Phú Quý mới mở. Cửa hàng Vương Phú Quý vừa mở thì sinh ý tiệm tạp hóa nhà bên giảm sút nghiêm trọng, dẫn tới chủ tiệm tạp hóa bên kia luôn bất mãn.

Ngay khi Vương Phú Quý tiễn Nhâm Tiểu Túc đi, vị đại tỷ ở cửa hàng còn lại dựa người vào khung cửa. Ả vừa cắn hạt dưa vừa khinh thường nhìn, đợi Nhâm Tiểu Túc rời đi rồi mới hô lên:

- Thế nào, người nhà các ngươi?

Vương Phú Quý cười nói:

- Đấy là ông chủ của chúng ta. Rất lợi hại đó.



Ả khinh thường phun hạt dưa:

- Một binh sĩ tư quân bừa bộn, không thấy lợi hại chỗ nào cả.

Trong mắt lưu dân ở thị trấn, đám tư quân kia chẳng chút đáng giá, binh sĩ tập đoàn mới là lợi hại nhất. Không riêng vị đại tỷ kia nghĩ vậy, nguyên bản không ít người cho rằng người nhà Vương Phú Quý rất lợi hại. Kết quả bây giờ có chút thất vọng, chỉ là một tư quân mà thôi.

Vương Phú Quý cười không đáp. Vì hai bên là người của hai thế giới khác nhau, có nói họ cũng chẳng hiểu.



Trên đường rời đi, Lý Thanh Chính hỏi Nhâm Tiểu Túc sao phải đi gấp thế. Nhâm Tiểu Túc thấy thái đội Lý Thanh Chính, bỗng nhiên phát hiện đối phương như phát hiện ra điều gì đó.

Nhâm Tiểu Túc nhìn Lý Thanh Chính:

- Ngươi…

Kết quả hắn chưa nói thành câu đã bị Lý Thanh Chính cắt lời:

- Cái gì ta cũng không biết.

Nhâm Tiểu Túc có chút dở khóc dở cười. Hắn nhớ tới khi đàn sói tập kích xe vận binh. Lý Thanh Chính chủ động kêu mọi người quay vào phòng, khả năng cao khi đó đối phương đã biết điều gì đó rồi.

Chỉ nghe Lý Thanh Chính nói:

- Khi còn bé, cha ta dẫn ta đi gặp một thầy tướng số trong thị trấn. Vị tiên sinh đó nói cả đời này của ta rất nát. Lúc ấy thiếu chút nữa cha ta đánh hắn rồi. Thế nhưng vị tiên sinh kia nói tiếp, bảo ta vẫn có cơ hội trở mình.

- Cơ hội gì?

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.

- Hắn nói năm 29 tuổi ta sẽ gặp quý nhân. Ngày ta gặp người đó là sinh nhật năm 29 tuổi của ta.

Nhâm Tiểu Túc thở dài:

- Phong kiến mê tín hại người a.

Thời gian đi xe hết ba tiếng, vì Nhâm Tiểu Túc nói có chuyện gấp nên Lý Thanh Chính cố tình lái xe nhanh hơn. Gần tới trạm gác, Nhâm Tiểu Túc thấy trên mặt đất có dấu bánh xe. Sắc mặt hắn đại biến:

- Đi nhanh, trên núi có khách không mời!

Đường tới trạm gác vì tuyết tan mà trở nên lầy lội. Xe đi qua sẽ lưu lại dấu vết khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nguy cơ càng lớn hơn.

Dựa theo lời Lý Thần Đàn, chắc Hỏa Chủng chỉ ra ngoài tìm vận may. Hẳn họ biết chuyện hai binh sĩ nano mất tích, cảm thấy có thể là siêu phàm gãi gây ra nên đã tới xung quanh trạm gác tìm kiếm

Xe tải một đường tới trạm gác. Vốn Nhâm Tiểu Túc trong lòng nóng như lửa nhưng khi tới trước cửa trạm gác, hắn không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy Hồ Thuyết thoải mái nhàn nhã ngồi bên đống lửa nướng thịt. Bên cạnh có năm người lạ mặt quỳ thành một hàng, trên người toàn là vết thương, có người còn ho ra máu…

Hồ Thuyết thấy Nhâm Tiểu Túc thì sắc mặt đại biến:

- Sao ngươi về nhanh thế!