Đệ Nhất Danh Sách

Chương 203




Âm thanh xe vận tải di chuyển vang lên ầm ĩ. Gió lạnh thấy xương không ngừng thổi xốc vào trong thùng xe. Chẳng khác nào từng thanh dao găm xẹt qua da thịt.

Ban đầu, Nhâm Tiểu Túc lo nhất là nam nữ tách riêng sẽ đi tới hai nơi khác nhau. Ví dụ phụ nữ sẽ bị chuyển tới thẳng nhà xưởng làm nữ công. May mà không xuất hiện tình huống này, cũng khiến hắn bớt lo hơn.

Vương Phú Quý mặt mày ủ rũ nói:

- Xe đạp mấy rồi a.

Nói tới đây, Nhâm Tiểu Túc cũng đen mặt…

Đây hẳn là lần tổn thất nghiêm trọng nhất từ khi cả đoàn rời khỏi hàng rào 113.

Trên đất chết là thế. Tài vật chỉ là vật ngoài thân, nói vứt bỏ là vứt bỏ. Mạng người cũng thế thì nói gì xe đạp?

Với tình thế hiện giờ, dù Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch là siêu phàm giả cũng khó lòng chống lại một tiểu đội hoàn chỉnh.

Mắt thấy quân đội Lý thị hướng tới hàng rào 109. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy về sau chắc không thể gặp lại những người này. Vì hắn biết, một đội kia không thể đấu lại hơn cả ngàn vật thí nghiệm.

Trừ phi Lý thị dùng hỏa lực với hàng rào 109.

Thế nhưng để xây dựng một hàng rào cần rất nhiều tài nguyên. Lý thị cam lòng vứt bỏ một hàng rào hoàn chỉnh thế kia ư? Chắc chắn là không rồi.

Phải biết, phá hủy một hàng rồi xây lại sẽ tiêu phí rất nhiều tiền.

Xe chạy chừng bảy tám giờ trong tuyết. Trong lúc chạy, xe bị hỏng khá nhiều lần. Chỉ có lúc ấy mọi người mới được xuống xe hóng gió.

Binh sĩ tư quân canh chừng họ chẳng khác nào tù binh. Nhâm Tiểu Túc trao đổi ánh mắt với đám Tiểu Ngọc Tỷ và Khương Vô ở phía xa. Có điều cả hai đều không hiểu ánh mắt của đối phương có ý tứ gì…

Xe sửa xong thì nhanh chóng rời đi. Trong lúc đợi, Vương Phú Quý tranh thủ trò chuyện với đám binh sĩ. Đây là việc hắn am hiểu nhất. Không đầy một tiếng sau, Vương Phú Quý đã quen biết hết đám binh sĩ trông chừng họ.

Lúc lên xe, Vương Phú Quý nhỏ giọng thì thầm với Nhâm Tiểu Túc:

- Xem bộ dáng này chắc là đi tới thị trấn hàng rào 108 rồi. Bất quá bộ dáng đám tư quân kia thế nào hẳn mọi người đều rõ. Đến lúc đó không biết có thể dùng tiền và thuốc để lén lút khiến họ miễn nghĩa vụ quân sự mà chuyển chúng ta qua làm tạp vụ không.

Tạp vụ cũng làm những việc cũng như phụ nữ tới nhà xưởng vậy.

Không thể không nói, trong đội có người như Vương Phú Quý giúp tin tức của họ không bị bế tắc. Đám Nhâm Tiểu Túc cũng không am hiểu việc giao tiếp, đều nhờ Vương Phú Quý cả.

Nhâm Tiểu Túc thấp giọng:

- Ngươi có hỏi họ, hiện tại các hàng rào khác của Lý thị thế nào không?

- Hỏi rồi, đều bình thường cả.



Vương Phú Quý đáp:

- Bất quá bây giờ toàn diện cảnh giới. Lý thị tuyên bố với bên ngoài họ đang tiến vào thời gian chiến tranh, dường như muốn đánh nhau thật.

- Xem ra không chỉ muốn đối phó vật thí nghiệm đâu.

Nhâm Tiểu Túc thở dài.

Nếu chỉ đối phó vật thí nghiệm, căn bản không cần giới nghiêm một lúc cả chục hàng rào.

Thế nhưng Lý thị có cái gì mà dám phát động chiến tranh, không phải là người máy nano đó chứ.

Dương Tiểu Cận từng nói, dù mọi người cướp đoạt hay tiêu hủy thành quả nghiên cứu thì hẳn Lý thị đã sớm lưu trữ số liệu thông qua vệ tinh họ nắm giữ rồi. Vì thế thành tựu nghiên cứu của Lý thị không hề mất mát gì.

Lúc ấy, Nhâm Tiểu Túc có nhiều nghi vấn. Nếu là vậy, sao họ còn giữ lại ổ cứng HDD làm gì. Nếu Dương thị muốn dùng thì phải kiểm tra một chút, bằng không khả năng cao đây là một cái bẫy.

Đây là tính cách của Nhâm Tiểu Túc. Có lẽ người khác sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng trong mắt Nhâm Tiểu Túc, chỉ cần một chút điểm khác thường cũng đủ để hắn cảnh giác.

Hiện giờ, biện pháp tốt nhất là dùng tiền tài để miễn nghĩa vụ quân sự, trở thành nhân viên tạp vụ. Tư binh trên xe hùng hùng hổ hổ, dường như rất bất mãn với việc bị binh sĩ Lý thị sai xử. Việc này không khác suy nghĩ của Nhâm Tiểu Túc về tư quân…

Đám tư quân này thấy tiền liền sáng mắt. Lúc ở trên xe, Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý đã lặng lẽ trao đổi những thứ có giá trị nhất. Tất cả đều nhét vào không gian của Nhâm Tiểu Túc, phòng ngừa đối phương nổi lên ác ý gì.

Nạn dân trên xe sắc mặt xám như tro. Họ cho rằng quân đội Lý thị tới sẽ cứu viện họ, không ngờ kết quả lại là tin dữ.

Họ từ cư dân trong hàng rào trở thành lưu dân, sự thay đổi này khiến họ không cách nào chấp nhận.

Lúc tới hàng rào, đoàn xe dừng lại, chỉ thấy một tư quân không mang quân quan, đặt tay trên thắt lưng phát biểu:

- Đấy, chúng ta cũng không muốn các người vất vả trong quân ngũ. Có điều chúng ta là nhận mệnh làm việc, thật sự không có cách nào.

Có nạn dân khẩn cầu:

- Trưởng quan, đầu gối ta không tốt, không thể nhập ngũ.

Một phụ nữ cầu khẩn:

- Chúng ta không biết may vá a. Trước giờ chúng ta chưa từng làm.

Trưởng quan kia cười cười:

- Học một lúc là biết. Bất quá ta có cách, ta và Lý tổng phụ trách trưng binh có chút quen biết. Nếu các vị cần, ta có thể giúp đỡ các vị nói vài lười. Có điều việc này không nói miệng được a… Nói trước, ta cũng không làm được gì nhiều, chỉ có thể giúp đỡ nói mấy câu cho các vị thôi.



Trong lòng Nhâm Tiểu Túc thầm nghỉ, nói hộ cũng được a.

Có người nhanh chóng tháo đồng hồ trên tay xuống:

- Trưởng quan, đây là đồng hồ hiệu. Tôi vừa mua năm ngoài thôi.

Mặt mày vị trưởng quan kia hớn hở:

- Đăng ký cho hắn… Còn ai muốn miễn nghĩa vụ quân sự không, vào làm tạp vụ không?

Vương Phú Quý lập tức kéo vị trưởng quan kia qua một bên:

- Chào trưởng quan, ta là Vương Phú Quý. Chỗ này của ta có 100 điếu thuốc cùng 5 cái đồng hồ hiệu. Có điều người của chúng ta hơi nhiều.

Trưởng quan kia nghe tới 100 điếu thuốc thì ánh mắt nhanh chóng lia qua. Lúc nghe tới 5 cái đồng hồ đeo tay thì mắt thiếu điều phát sáng!

Vương Phú Quý nói nhỏ:

- Nơi này chúng ta có 21 học sinh. Ngài nghĩ xem, mấy đứa nhỏ này thì làm được cái gì. Họ chả biết làm gì cả. Hơn nữa còn là mầm non của hàng rào. Hiện tại để chúng đi làm lính hay nữ công, chẳng phải rất đáng tiếc à?

Quan quân nhìn Vương Phú Quý:

- Học sinh nữ có thể miễn. Có điều học sinh nam thì không được. Nói thật với ngươi, tuổi của chúng vừa đẹp để nhập ngũ. Đây là điểm mấu chốt đấy. Ta mà dám vượt qua giới hạn này, ngày mai bị xử bắn ngay.

Vương Phú Quý nghe vậy liền gấp. Người khác có thể mặc kệ, có điều Nhâm Tiểu Túc thì không. Hắn chỉ vào Nhâm Tiểu Túc rồi nói:

- Vừa rồi không phải ngài vừa miễn nghĩa vụ quân sự cho một người rồi ư?

- Không gạt gì ngươi, tuổi hắn lớn, vượt qua phạm vi trưng binh.

Quan quân cười nói.

Lão Vương lúc này hiểu rõ, chỉ có thể làm tạp vụ mà thôi, còn nghĩa vụ quân sự thì không thể miễn. Người vừa rồi đã lớn tuổi, ngu ngốc mới bị mất cái đồng hồ. Vì thế Vương Phú Quý đổi cách nói:

- Ngài xem người kia, đừng nhìn mặt hắn non chẹt. Kỳ thật là do bảo dưỡng tốt đó. Nói ra sợ ngài chê cười. Hắn là cậu ta…

- Gì.

Trưởng quan vui vẻ cười:

- Ta nói này lão Vương, mặt mũi ngươi cũng dày quá rồi. Đã bảo không được là không được. Số thuốc và đồng hồ này chỉ đủ để đám nữ sinh không làm tạp vụ thôi. Còn họ, họ đúng tuổi trưng binh, không thể miễn.

Vương Phú Quý thở dài. Tuổi Vương Đại Long và Nhan Lục Nguyên không đủ, có điều Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch thì kết cục đã định, còn có 8 nam sinh của Khương Vô nữa.