Đệ Nhất Danh Sách

Chương 202




Lúc còn ở hàng rào 109, ngồi trên tàu điện Nhâm Tiểu Túc từng nghe qua cái tên này. Khi ấy vì thân phận của Lạc Hinh Vũ mà Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, không biết minh tinh hàng rào nào cũng là người của Tên Côn Đồ cả?

Về sau, Nhâm Tiểu Túc mới biết hắn sai rồi. Sau khi hàng rào 109 bị phá hủy, Lạc Hinh Vũ và Lục Viễn đều chờ Dương Tiểu Cận ở trên xe lâu như thế. Nếu Phương Ngọc Tịnh là người của Tên Côn Đồ hẳn cũng đã theo họ rồi.

Hơn nữa, nếu Phương Ngọc Tịnh đúng như hắn nghĩ. Nàng chẳng cần dựa vào cách này để tiếp cận hắn mà phải như Lạc Hinh Vũ, sau khi biết Nhâm Tiểu Túc là hàng xóm còn qua chào hỏi.

Hiện tại, nhìn bộ dáng kéo bè kết phái của đám nạn dân kia, chắc vô tình biết được thân phận của Phương Ngọc Tịnh nên bắt nàng. Kết quả Phương Ngọc Tịnh lại muốn chơi trò tâm cơ với hắn.

Không thể không nói, dù suy luận này của hắn đúng hay sai thì Nhâm Tiểu Túc cũng không tính để ý Phương Ngọc Tịnh. Nếu bên kia còn có người động tay động chân với nàng, tất nhiên Trần Vô Địch sẽ ra tay, đánh cho đám người kia thành đầu chó hết…

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã dặn Trần Vô Địch rất nhiều lần. Phải tận lực giấu kín khả năng siêu phàm đi, những lời này Nhâm Tiểu Túc cũng nói với Khương Vô.

Ngày hôm qua, khi Khương Vô thức tỉnh khả năng siêu phàm. Đám nạn dân đều cắm đầu bỏ chạy nên chẳng ai trông thấy. Vì thế, trong mắt đám nạn dân, họ chỉ là những người bình thường có súng mà thôi.

Như vật, dù họ tới hàng rào cũng không khiến những người khác chú ý.

Đây cũng là lý do mà đêm qua Nhâm Tiểu Túc dùng súng chứ không phải năng lực siêu phàm.

Nhìn chung, hiện tại đa số tập đoàn đều không có thiện cảm với siêu phàm giả.

Vào lúc này, bỗng nhiên ở phía xa xa vang lên tiếng động cơ ô tô. Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn thì thấy rõ có một đoàn xe đang đi tới, trên xe ô tô có biểu tượng nhện trắng của Lý thị.

Trên thực tế, hình ảnh đó cũng không phải nhện trắng mà là người máy nano có góc cạnh rõ ràng.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày. Phải biết, người hắn không muốn gặp nhất hiện nay là người của Lý thị.

Chỉ thấy năm chiếc xe chở binh sĩ chậm rãi dừng lại trước mặt nơi cắm trại của nạn dân.

Có tầm mười chiến đội chậm rãi xuống xe. Đám nạn dân như thấy được vị cứu tinh mà hô to cứu mạng, phảng phất như gặp lại người thân đã xa lâu ngày.

Binh sĩ dẫn đầu lạnh lùng hô:

- Các ngươi là người ở đâu?

Một nạn dân chạy tới, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem:

- Sĩ quan, chúng tôi là cư dân hàng rào 109, trốn từ đó ra.

Một nạn dân khác vui mừng khôn xiết:



- Ta nói rồi. Viện binh nhất định sẽ tới cứu chúng ta. Không ngờ Lý thị vẫn không quên chúng ta. Sĩ quan, có đồ ăn không, chúng ta sắp chết đói rồi

Âm thanh lạnh lùng của sĩ quan kia vang lên:

- Ta không phải viện binh tới cứu các ngươi. Chúng ta nhận lệnh tới tiêu diệt người thâm nhập hàng rào 109, chỉ chịu trách nhiệm chở các ngươi về thị trấn chứ không cung cấp thức ăn.

Đám nạn dân ngơ ngác:

- Không phải nên giúp chúng ta một chút ư?

Sĩ quan kia nhìn đám nạn nhân một cái rồi quát lớn với người phụ tá bên cạnh:

- Kiểm kê dân số.

Đám binh sĩ vác súng trên vai, đạn đã lên nòng nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh. Họ chĩa họng súng vào nạn dân, phòng ngừa đám nạn dân chạy loạn.

Đám nạn dân thấy súng ống chĩa vào mình, vốn phải cao giọng kháng nghị nhưng nay chẳng khác nào chim cút ngoan ngoãn nghe lời.

Nguyên bản mọi người đều trông chờ quân đội tới, cũng vui vẻ khi thấy có cứu viện. Hiện tại họ mới ý thức được, đây cũng đâu phải người nhà họ đâu!

Lúc này, một người trẻ tuổi không nhịn được đi tới trước mặt đám binh sĩ, nói:

- Tỷ phu của ta là người phụ trách vật tư của hàng rào 108. Phiền các người dẫn ta về, tỷ phu của ta nhất định sẽ hậu tạ.

Sĩ quan cười cười:

- Hiện tại tất cả hàng rào đều nghiêm cấm người ra vào. Dù các vị có về chỉ sợ cũng không vào được bên trong, cho nên ít khoác lác lại thì tốt hơn. Hi vọng các người có thể nhớ rõ hiện trạng của mình. Về sau các ngươi đều là lưu dân, không còn là cư dân hàng rào nữa. Hơn nữa, chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà muốn quân đội nể mặt. Khẩu khí có hơi lớn rồi đó.

Nhâm Tiểu Túc nghe thế liền hiểu. E rằng Lý thị đã học được bài học trong chuyện của hàng rào 109, vì thế quyết định quản lý nghiêm ngặt quyền ra vào của hàng rào để loại trừ phần tử nguy hiểm.

Bất quá điều này cũng đúng ý Nhâm Tiểu Túc. Chính hắn cũng chẳng muốn vào hàng rào. Nói không chừng, hiện tại Lý Thần Đàn đang trù tính kế hoạch gì nguy hiểm.

Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, Nhâm Tiểu Túc biết đám binh sĩ này là binh sĩ trực thuộc Lý thị. Họ không để ý tới hệ thống quản lý cửa hàng. Này cũng để nói lên tầm quan trọng của đội quân trong mắt các tập đoàn.

Lúc này, một người hiếu kỳ nói:

- Vậy chúng ta làm sao trở về? Về rồi chỉ có thể làm lưu dân bên ngoài hàng rào thôi ư? Chúng ta là cư dân của hàng rào kia mà!



Sĩ quan kia lại cười nói:

- Không cần lo không có chỗ ở. Lý ta đang trong đợt trung binh. Các người vừa đủ tuổi nhập ngũ, nói không chừng tương lai còn là binh sĩ dưới trướng ta nữa. Mà phụ nữ có thể tới nhà xưởng may quân trang. Bây giờ là thời đại chiến tranh, không có lý do gì để các người ăn ở không cả.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày. Lý thị có ý định cưỡng ép trưng binh. Sẽ không “trưng” luôn tới đầu hắn chứ?!

Hàng rào bị phá hủy khiến Lý thị mất đi một lượng binh sĩ. Đối mặt với tình trạng hiện nay, trưng binh là hoàn toàn hợp lý.

Hơn nữa, việc hàng rào 109 bị phá hủy có sự nhúng tay của thế lực từ các tập đoàn khác. Nếu Lý thị muốn báo thù, chắc chắn phải mở rộng quân đội.

Có điều Nhâm Tiểu Túc không ngờ, chuyện trưng binh này lại kéo hắn theo!

- Ca, chúng ta làm sao đây?

Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói thầm.

Lúc này, sĩ quan nói với người phụ tá:

- Gọi cho tư quân, báo với họ đã tìm được nạn dân. Để họ tới áp giải đám nạn dân này về, quản lý thật kỹ.

Chẳng qua bao lâu, hơn mười chiếc xe tải khác xuất hiện.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Hiện nay cánh tay không lau được bắp chân. Trước cùng họ tới hàng rào 198 rồi tìm cơ hội rời đi sau.

Bây giờ mà miễn cưỡng chạy trốn là điều không thực tế. Nếu chỉ có một mình Nhâm Tiểu Túc thì không nói làm gì. Có điều đám Nhan Lục Nguyên thì làm sao đây?

Đàn ông và phụ nữ tác nhau ra mà ngồi. Binh sĩ tư nhân cầm súng giám thị họ, cứ như sợ họ chạy trốn vậy.

Trước khi tách ra, Nhâm Tiểu Túc nói với Khương Vô:

- Hiện tại đến phiên ngươi bảo vệ Tiểu Ngọc Tỷ. Các học sinh nam ta sẽ bảo vệ tốt. Nhớ chú ý an toàn.

Khương Vô nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Ta biết rồi. Ngươi cũng cẩn thận.

Nói xong, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Nhan Lục Nguyên, Trần Vô Địch và những người khác leo lên xe tải. Mà đám Tiểu Ngọc Tỷ leo lên một xe tải khác.