Tảng sáng, tiếng ngựa hòa cùng tiếng dế mùa thu tạo thành âm thanh vang vọng.
Trên tường thành Hoàn Thành, ngoài tướng sĩ gác đêm tướng sĩ còn có một bóng dáng màu trắng cô đơn đón gió.
Có vài sợi tóc bị cuốn trong gió, nhưngTuần Lạc không buồn để ý, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào con đường duynhất trở về Hoàn Thành.
Đến khi tiếng vó ngựa truyền đến, ánh mắt Tuần Lạc mới lóe sáng lên, nương theo ánh nắng sớm mai có thể thấy haicon ngựa đang chạy như bay tới trước cổng thành. Đến khi thấy rõ ngườingồi trên ngựa, trong mắt lại toát lên vẻ lạnh lẽo.
“Mau mở cửa thành!” Tử Vũ đứng dưới thành cao giọng la lên.
“Người mới tới là ai!” Tướng sĩ thủ thành cất tiếng hỏi.
“Đại thiếu gia Nam Chiêu Hầu, Tuần Dạ.” Tử Vũ lấy lệnh bài bên hông, giơ cao ra hiệu mở cổng thành.
Ngay sau đó, cửa thành mở ra, Tuần Lạc đi xuống nhìn Tuần Dạ bị thương ở tay đang ngồi chung ngựa với một cônương bị trúng tên, máu nhuộm đỏ lông bạch mã, thấm ướt cả áo.
Tuần Dạ cũng nhìn thấy Tuần Lạc, hắn tung người nhảy xuống ngựa, lệnh cho Tử Vũ: “Tới Hoa phủ thông báo với Hoathiếu gia, bảo hắn cho mời đại phu giỏi nhất Hoàn Thành tới.”
Tử Vũ đưa mắt nhìn Tuần Lạc, do dự suy nghĩ một hồi, đành nói: “Vâng”, sau đó giục ngựa chạy về phía Hoa phủ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tuần Lạc nhìnngười hôn mê bất tỉnh nằm trên lưng ngựa, giọng nói thản nhiên trong gió rét có phần khàn khàn, tang thương.
“Gặp trong quân doanh, đúng là không biết trời cao đất rộng, còn định một mình đi đốt lương thảo.” Tuần Dạ cầmdây cương, dắt ngựa đi về phía Hoa phủ.
Tuần Lạc theo sát Tuần Dạ, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lúc nào cô ấy cũng đơn thuần như vậy.”
“Nghe đệ nói, chắc đệ đã quen biết cô ấy từ lâu.” Tuần Dạ liếc nhìn Tuần Lạc.
Tuần Lạc không đáp, không gian chỉ còn lại tiếng vó ngựa chậm rãi đi về phía trước: “Đã đốt sạch lương thảo rồi à?”
Tuần Dạ nghiêng đầu nhìn người đang hôn mê, buông tiếng thở dài: “Cũng nhờ có nàng, khinh công không tệ.”
Tuần Lạc lơ đễnh cười, không biết đang giễu cợt mình còn giễu cợt hắn: “Xem ra có thể giữ lại.”
Dọc đường đi, hai người không nói thêm gì nữa, bọn họ không có sự thân mật của hai huynh đệ ruột thịt mà chỉ cóvẻ lạnh lùng, xa cách.
Khi tới Hoa phủ, Hoa Tu đã sớm chờ họ ngoài cổng, khi thấy Tuần Dạ dắt ngựa tới liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Để đại phu chữa trị cho nàng trước đã.” Tuần Dạ cẩn thận đỡ nàng xuống, giao cho mấy hạ nhân trong phủ dìu vào trong.
Lúc này, một cô nương áo trắng vội vãchạy ra, thở dốc đứng cạnh Hoa Tu, khi nhìn thấy Tuần Dạ, trong mắtthoáng hiện vẻ bi thương, khẽ cười: “Tuần Dạ, huynh đã đến rồi.”
Tuần Dạ khẽ gật đầu với cô như hai người xa lạ: “Hoa tiểu thư.”
“Tay của huynh bị thương.” Cô khẽ hô lên, vừa định lại gần quan sát vết thương trên tay thì lại bị Tuần Dạ khéoléo né tránh. Cô lúng túng buông tay xuống, trong mắt lộ rõ vẻ khổ sở.
“Vào trong để đại phu băng bó đi.” Hoa Tu làm như không thấy cảnh tượng này, nhanh chóng dẫn Tuần Dạ vào phủ.
Phủ đệ đang náo nhiệt trở nên yên tĩnh,ngoài cổng chỉ còn lại một mình Hoa Tuyết lẳng lặng nhìn theo bóng dángTuần Dạ, gió bắc xào xạc cuốn lấy áo choàng của cô, kéo bóng cô thànhmột đường dài thê lương.
Cảm giác đau đớn từ trên vai truyền tớilàm Tô Lạc Tuyết tỉnh lại, nàng gắng sức mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìnthấy là màn che thêu hình Phượng Hoàng. Ý thức dần tỉnh táo lại, cảmgiác đau đớn gia tăng làm nàng rên rỉ thành tiếng.
Nàng toát mồ hôi lạnh, nghiêng đầu nhìnTử Vũ đắp thuốc cho nàng. Nàng ngây người, không ngờ có thể gặp Tử Vũ ởđây, không sớm thì muộn, thân phận của nàng cũng bại lộ.
“Không ngờ, đại thiếu phu nhân mất tích lại đang ở Hoàn Thành.” Tử Vũ vừa đắp thuốc cho nàng, vừa nói.
“Ta cũng không ngờ, chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Nàng thản nhiên trả lời.
“Nhớ nghỉ ngơi cho tên, mũi tên đâm trúng xương, trong vòng nửa tháng không được dùng sức.” Một lát sau, Tử Vũlấy áo choàng phủ lên người nàng: “Tử Vũ không ngờ Đại thiếu phu nhândám một mình xông vào doanh trại quân địch, xem ra ta phải nhìn đạithiếu phu nhân bằng con mắt khác.”
Tô Lạc Tuyết nằm im không trả lời, thực sự nàng cũng không biết nên trả lờI Tử Vũ thế nào, đúng là nàng đã lừa gạt Tử Vũ.
“Nhìn qua có thể thấy quan hệ giữa Đạithiếu phu nhân và nhị thiếu gia không tệ, hôm nay đại thiếu gia cũng rất tán thưởng người, vẫn là người tự nói sự thật với họ đi.” Tử Vũ đứngdậy, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Lạc Tuyết: “Có những chuyện không thể giấu diếm cả đời, đã đến lúc nói ra sự thật rồi.”
Tử Vũ nói xong liền quay người rời đi.
Tô Lạc Tuyết nhìn Tử Vũ đầy cảm kích, côấy không vạch trần thân phận của nàng, ngược lại còn tạo cơ hội để nàngtự nói ra sự thật.
Nhưng nàng phải đối mặt với bọn họ như thế nào đây.
Nàng ngây ngốc nằm trên giường, đưa mắtnhìn những áng mây trôi lãng đãng ngoài cánh cửa sổ khép hờ. Nàng rấtsợ, nếu nàng nói ra sự thật cho Tuần Lạc biết, bọn họ còn cơ hội làmbằng hữu nữa không.
Trải qua mấy ngày ở Hoàn Thành, nàng biết Tuần Lạc rất thống hận Tô gia .
“Đang nghĩ tới chuyện gì mà mất hồn như vậy.”
Tô Lạc Tuyết giật mình nhìn Tuần Lạc đang đứng cạnh giường, nàng đang nghĩ phải nói với Tuần Lạc thế nào, khôngngờ hắn lại đột ngột xuất hiện làm nàng sợ tới suýt ngã khỏi giường.
“Sợ ta như vậy sao? Sao lúc một người một ngựa xông vào doanh trại Khang quốc không thấy ngươi sợ như vậy.” TuầnLạc ngồi xuống bên cạnh nàng: “Đêm qua ta đứng trên tường thành chờngươi hơn hai canh giờ.”
Tô Lạc Tuyết nhớ tới cam kết hầm canh cho hắn mỗi tối, mới nhớ đêm qua chưa kịp hầm canh đã chạy ra ngoài, vừađịnh lên tiếng giải thích, nhưng lời đến miệng lại áp chế nuốt vào: “Cólẽ, ta không còn cơ hội hầm canh cho ngươi nữa rồi.”
Tuần Lạc vén vai áo lên quan sát vết thương của nàng: “Đừng có kiếm cớ, đợi vết thương hồi phục, phải tiếp tục hầm canh cho ta.”
“Không phải do vai bị thương.” Tô LạcTuyết bất đắc dĩ nhìn Tuần Lạc, khẽ hít một hơi thật sâu: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi không thấy lạ khi ta thoắt ẩn thoắt hiện ở Hầuphủ sao?”
“Có nhớ lần đầu gặp mặt Hầu phủ, ta đãnói gì không?” Tuần Lạc nhìn vào mắt Tô Lạc Tuyết: “Nếu đã gặp lại, cầngì phải hỏi nhiều.”
“Nhưng ta. . . . . .” Nàng ấp úng, không biết phải nói như thế nào.
“Ngươi vĩnh viễn là tri kỷ của Tuần Lạc.”
“Ngươi không hiểu, nếu ngươi biết ta là ai, ngươi sẽ không nói như vậy.” Tô Lạc Tuyết chán nản, cười tự giễu.
Tuần Lạc dùng đầu ngón tay lạnh lẽo mơn trớn gương mặt của nàng, dịu dàng cười nói: “Bất kể ngươi là ai.”
Cảm nhận được nhiệt độ từ những ngón tay của hắn, mắt nàng chợt đỏ ửng: “Bất kể ta là ai?”
Hắn gật đầu, lặp lại lần nữa: “Bất kể ngươi là ai.”
Nàng nắm chặt lấy cái chăn trong tay,nước mắt không kìm được tràn khỏi khóe mi, tới giờ phút này, nàng đãhiểu, giữa nàng và Tuần Lạc không cần giải thích nhiều. Hắn luôn tintưởng nàng.
“Cám ơn.” Có những lời này, nàng thấy rất an tâm.
Sau đêm quân lương Khang quốc bị thiêucháy, bọn họ đã lui thêm bốn mươi dặm, gần về tới biên giới Khang quốc,tuy không rút quân, nhưng lại chậm chạp không có động tác, giống nhưcảnh tượng bình yên trước bão.
Cùng lúc đó, ba vạn đại quân đóng tạiĐồng Thành theo Tuần Dạ tới đây hợp với bảy vạn Tuần gia quân, cộngthêm hai vạn binh mã của Hoàn Thành, tất cả là mười vạn đại quân. Quânlực mạnh mẽ làm dân chúng Hoàn Thành yên tâm hơn hẳn, khắp nơi trongthành được bao phủ trong hơi thở chiến tranh sôi sục.
Trong thời gian này, Tô Lạc Tuyết an tâmtĩnh dưỡng, ngoài việc dùng đũa ăn cơm, nàng không dám làm việc gì quásức. Rảnh rồi lại ngủ tới khi bị cơn đau làm cho thức tỉnh.
Thời gian trôi qua, băng tuyết tan biến,vạn vật hồi sinh, những mầm non xanh khẽ nhú, thực vật tràn đầy sứcsống. Tô Lạc Tuyết kéo chặt áo choàng bước ra hoa viên, sau khi hỏi thăm liền đi tới chỗ Tuần Dạ.
Mấy ngày nay, nàng không nhìn thấy TuầnDạ, cũng không có cơ hội nói ra thân phận của mình. Thật sự nàng rất sợphải đối mặt với hắn, đến tận lúc này, nàng cũng không biết nói với hắnnhư thế nào.
Do dự mãi mới đi được tới chỗ ở của TuầnDạ, mới bước vào trong đã thấy Hoa Tuyết và Tuần Dạ sánh vai đứng tronghành lang, ánh mắt chăm chú nhìn vào một gốc mai đã héo tàn. Nhìn từphía xa, một tuấn dật, một khuynh thành, đứng cạnh nhau tạo thành mộtbức tranh đẹp tới khó rời mắt.
Tô Lạc Tuyết thấy mình đứng đây thật là thừa thãi, vừa định quay người đi thì bị Tuần Dạ phát hiện.
“Đã xuống giường được rồi sao?” Trong hoa viên yên tĩnh, giọng nói của Tuần Dạ đặc biệt rõ ràng.
Tô Lạc Tuyết biết không đi được nữa liềnquay lại cười với Hoa Tuyết và Tuần Dạ: “Đã tốt hơn nhiều, nếu đêm đókhông có đại thiếu gia, e Tô Tam đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đaoquân địch.”
“Nếu đêm đó không có ngươi, việc đốt lương thảo cũng không dễ dàng như vậy.”
Dứt lời, cả hai nhìn nhau bật cười.
Đến lượt Hoa Tuyết có cảm giác bị cho rarìa, cô vội vàng mở miệng nói: “Tô huynh đệ thật can đảm, khắp HoànThành đang xôn xao chuyện đốt lương thảo đêm đó, ai cũng giơ ngón cáilên khen ngợi ngươi và Tuần Dạ. Triều đình hiện giờ đang cần có nhữngngười tận trung với nước như Tô huynh đệ.”
“Hoa tiểu thư quá khen, Tô Tam chỉ gópchút sức mọn thôi.” Tô Lạc Tuyết ngượng ngùng xua tay, không ngờ chuyệnđêm đó lại có ảnh hưởng lớn tới dân chúng như vậy.
“Hoa Tuyết trước nay luôn khâm phục những tướng sĩ cầm quân ra chiến trường giết địch, nếu không phải là thân nữnhi, ta nhất định sẽ mặc giáp ra trận.” Hoa Tuyết chân thành nói.
Tuần Dạ nhìn nàng mặc nam trang, cười nói: “Ai nói nữ nhi không thể mặc giáp ra trận.”
Hoa Tuyết cười cười: “Nữ nhi mặc giáp rachiến trường, trên đời này cũng chỉ có Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Anh và những cô nương có khí phách thôi.”
Tuần Dạ không theo chủ đề này, chỉ thấy hắn nói: “Hoa tiểu thư có thể cho ta nói riêng với Tô huynh đệ mấy câu không?”
Lệnh đuổi khách này làm Hoa Tuyết cảm thấy xấu hổ, cô nhìn Tuần Dạ rồi lại nhìn Tô Lạc Tuyết, đành phải tức giận bỏ đi.
Nhìn Hoa Tuyết đi xa, Tô Lạc Tuyết cười gượng: “Là ta quấy rầy ngươi với Hoa tiểu thư.”
“Không sao, tới tìm ta có chuyện gì.” Tuần Dạ bước khỏi hành lang, đứng sánh vai với nàng.
“Tới cảm tạ đại thiếu gia đốt xong lương thảo còn quay lại cứu Tô Tam.”
“Trên chiến trường, ta chưa bao giờ bỏlại bất kỳ huynh đệ nào, thế nên, ngươi không cần phải tạ ơn.” Tuần Dạkhẽ nhếch môi nói: “Ta nhớ đêm đó ngươi đã nói, nếu chúng ta có thể antoàn thoát thân, ta sẽ cho ngươi một lời hứa.”
Tô Lạc Tuyết ngẩn người, nghe hắn nhắcmới nhớ ra: “Thật sự thì đêm đó ta nghĩ mình không thể trở về, ta đãnghĩ tới người thân của ta, nếu ta chết, sẽ không có ai chăm sóc bọn họ. . . . . .” Nói tới đây, trái tim nàng cảm thấy khổ sở vô cùng.
“Ngươi muốn ta chăm sóc cho người thân của ngươi?” Tuần Dạ kinh ngạc hỏi.
Nhìn Tuần Dạ, Tô Lạc Tuyết muốn nói lạithôi, nàng có nên nói cho hắn biết nàng là thê tử chưa từng gặp mặt, TôLạc Tuyết. Nàng muốn Tuần Dạ hứa với nàng, nếu Tô gia thất thủ, hắn cóthể bỏ qua, có thể cho Tô gia một con đường sống.
Nhưng ngay cả bản thân nàng còn cảm thấy yêu cầu này có phần quá đáng.
“Chiến tranh làm cho bao ngươi nhà tancửa nát, nhưng thiên hạ này không thể không có chiến tranh.” Nói đếnđây, Tuần Dạ khẽ hít sâu một hơi, giống như đang đưa ra một quyết địnhtrọng đại: “Thời cơ tới, nhất định phải chiến.”
Nàng kinh ngạc: “Đại thiếu gia nói chiến . . . . . ?”
Hắn không đáp, nhưng trong đôi mắt đangnhìn lên bầu trời xanh kia lại mang theo vẻ khát máu, nàng nhận ra đôimắt này, đó là ánh mắt hắn dùng để nhìn nàng và Phong Ảnh ở suối HoàngTuyền.
Nàng khẽ giật mình, người đang đứng cạnhnàng chính là Tuần Dạ, chính là người đã hại chết Phong Ảnh, là ngườimuốn đẩy nàng vào chỗ chết. Thời cơ trong miệng hắn chính là thời cơkhai chiến với Tô gia đã tới.
Nếu bây giờ nàng nói ra thân phận củamình, thứ nàng nhận được không phải sự tha thứ, rất có thể nàng sẽ trởthành quân cờ trong tay Tuần Dạ, một quân cờ để trói buộc phụ thân.
Không được. Không được.
“Ngươi ở lại Tuần gia quân đi, nếu chiến thắng, đảm bảo sẽ không thiếu phần của ngươi.” Đây là cam kết của TuầnDạ dành cho nàng.
“Tô Tam chỉ là nữ nhi, vinh hoa phú quý vốn không phải ước mơ ta theo đuổi.” Nàng cự tuyệt.
“Vậy ngươi theo đuổi cái gì? Tình yêu?” Hắn cười nói: “Nếu là Tuần Lạc, ta sẽ cho ngươi thân phận nhị thiếu phu nhân.”
Nàng sững sờ nhìn hắn, nhưng trong lònglại thầm chế giễu suy đoán của hắn: “Lần trước ở Lạc Các, ta có nghe Hầu Gia đã tìm được phu nhân của Nhị thiếu gia, là Đặng Gia Bích, tiểu thưĐặng phủ.”
“Nếu chiến thắng trận này, Tuần gia có thể thoải mái từ hôn.”
“Đại thiếu gia thật coi trọng Tô Tam.”
“Về nghĩ cho kỹ đi.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, nàng khôngnói thêm gì nữa, chỉ sợ càng nói càng sai. Trong mắt Tuần Dạ, nàng lànữ nhân Tuần Lạc mang vào phủ, đương nhiên hắn sẽ nghĩ nàng muốn có thân phận Nhị thiếu phu nhân này, nhưng hắn lại không biết, danh phận nhịthiếu phu nhân cũng chỉ là một loại gông xiềng, giam cầm đôi cánh nàng,hạn chế tự do của nàng.
Ngồi ngốc trong Hoa phủ mấy ngày, Tô LạcTuyết quyết định xuất phủ dạo chơi. Nghĩ ra cũng thấy buồn cười, ban đầu nàng hao tổn tâm cơ đào hôn, vất vả đi quãng đường dài vì muốn tới Hoàn Thành nhìn mặt Hoa Tu, nhưng không ngờ, nàng lại dùng thân phận Tô Tamtới Hoàn Thành.
Nàng đã gặp được Hoa Tu, nhưng nàng phảilàm thế nào? Đấm hắn một quyền rồi mắng hắn là kẻ không biết điều sao?Nghĩ tới dự định trước đây của mình, nàng thấy mình thật ngây thơ.
Mà gần đây, người trong Hoa phủ thần thần bí bí như đang mưu tính chuyện gì đó, cha con Tuần Viễn và các tướnglĩnh Tuần gia bàn luận liên tục trong thư phòng. Nàng nghĩ sắp có mộttrận đại chiến bộc phát, mà trận chiến này, không đơn giản chỉ giới hạngiữa Hoàn Thành và Khang quốc.
Kể từ khi tới Hoàn Thành, nàng không cònliên lạc với Lạc Thành nữa, nàng không muốn tiếp tục làm gian tế. Nàngsợ nếu để lộ tin tức này ra ngoài, dựa vào thủ đoạn của Đế hậu, rất cóthể bà sẽ hy sinh cả Hoàn Thành, mà nàng không dám mang tính mạng củadân chúng ra làm tiền đặt cược.
Nhìn nụ cười trên gương mặt dân chúng, nàng cũng không nhịn được cười theo. Có lẽ, nàng đã lựa chọn đúng.
Đang đi đường, chợt có cơn mưa ập tới,đúng là thời tiết Hoàn Thành nói thay đổi là thay đổi ngay, nàng lấy tay che đầu chạy vào khách điếm Phượng Vũ gần đó, trú mưa dưới mái hiên.
Đứng ở dưới mái hiên, thỉnh thoảng ngheđược những lời khen ngợi bên trong truyền ra, nàng cũng vui vẻ bước vàotrong xem náo nhiệt.
Thì ra trong khách điếm Phượng Vũ có mộtvị tiên sinh đang kể chuyện, vị tiên sinh kia bị đám đông vây quanh, mỗi lần kể tới đoạn nào đặc sắc lại nhận được những lời khen ngợi khôngngớt.
Tô Lạc Tuyết theo sự dẫn dắt của tiểu nhị ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa sổ, tùy tiện gọi mấy món, thưởng thứccâu chuyện của vị tiên sinh kia. Nghe thêm một lúc mới biết người kiađang kể Tuần gia quân truyền kỳ. Nhìn mọi người say sưa lắng nghe, nàng hiểu Tuần gia đã chinh phục thêm được dân tâm Hoàn Thành.
“Ở Hoàn Thành, nơi nào kể lại nhữngchuyện xưa của Tuần gia quân thì chính là nơi náo nhiệt nhất.” Giọngnói nhu hòa vang lên phía trên đỉnh đầu, Tô Lạc Tuyết giật mình nhìnlại, vừa đúng lúc thấy Hoa Tu mặc trang phục hoa lệ ngồi xuống trước mặt nàng.
“Ta đồng ý cho ngươi ngồi ở đây sao?” Tô Lạc Tuyết nhìn hắn nói.
“Đây là khách điếm của ta.” Hoa Tu cười khiêu khích.
“Dù có là khách điếm nhà ngươi, chưa được khách nhân đồng ý cũng không được ngồi.” Tô Lạc Tuyết nghiêm túc nói.
Hoa Tu cười cười, sau đó đứng dậy hỏi:“Vị huynh đệ này, xung quanh không còn bàn trống nữa, ta có thể ngồichung bàn với huynh đệ không?”
Tô Lạc Tuyết đưa mắt nhìn quanh, đúng là không còn bàn trống, chỉ đành bĩu môi nói: “Ngồi đi.”
“Nghe Tuần đại thiếu gia nói đêm đóngươi đã cùng hắn đốt cháy kho lương Khang quốc, nhìn cơ thể non tơ mềmmại của ngươi, không ngờ lại có khí phách như vậy.”
Nàng vừa nghe thấy bốn chữ “non tơ mềmmại” liền nghẹn tới đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Gì mà non tơ mềm mại,ta đường đường là nam tử hán, ngươi không được phép nhục mạ ta.”
Hắn cười khúc khích nhìn nàng: “Được rồi, nam tử hán.”
Sau đó, tiểu nhị mang đồ ăn lên, nàng cúi đầu thưởng thức, cũng không buồn để ý tới hắn nữa.
Mưa bụi lất phất bay ngoài cửa sổ, nhưng không ảnh hưởng tới việc họ chăm chú nghe vị tiên sinh kia kể chuyện.
“Ta cảm thấy rất lạ, sao ngươi phải giúp đỡ Tuần gia.” Hắn trầm mặc hồi lâu mới cất tiếng hỏi.
“Vì dân chúng Hoàn Thành.” Nàng thản nhiên trả lời.
“Nếu Tuần gia quân thắng, địa vị Đế hậu sẽ gặp nguy hiểm.”
Đang tập trung ăn uống, nàng đột ngột ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đầy vẻ tinh nhuệ của hắn, giống như hắn đã biết hết tất cả.
“Địa vị Đế hậu gặp nguy hiểm có liên quan gì tới ta.” Nàng vứt Quế Hoa Cao đã cắn được hơn nửa xuống đĩa, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Không liên quan thật sao?” Dường như hắn rất hứng thú với vẻ mặt của nàng, khoanh tay trước ngực, tiếp tục nói:“Danh tiếng Tuần gia càng lúc càng tốt, tiếng xấu Tô gia lại lan xa,phải công nhận, ngươi đã có một hành động sáng suốt.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Nàng nắm chặt bàn tay đang trắng bệch, cố nén sự run rẩy.
“Không hiểu thật sao?” Hắn cười lạnh.
Lúc đó, nàng thật sự muốn tránh xa HoaTu. Chỉ thấy nàng đột ngột đứng dậy, sau khi đặt một thỏi bạc lên bànliền lập tức rời đi.
Nàng mới bước được ba bước thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hoa Tu vang lên phía sau: “Tô Lạc Tuyết.”
Nàng như đóng đinh tại chỗ, không thểdịch chuyển nửa bước. Trong thoáng chốc, nàng nhớ tới lần đầu gặp Hoa Tu trên tường thành, lần đầu gặp Hoa Tu, hắn đã thốt lên một chữ “Tô”.
Cơn mưa phùn ở Hoàn Thành vẫn bay tán loạn như cũ, xung quanh còn thoang thoảng có mùi bùn đất xông lên.
Tô Lạc Tuyết và Hoa Tu rời khỏi khách điếm náo nhiệt, bước đi trên con đường vắng bóng người.
Nàng theo sát phía sau hắn, cảm nhậnnhững giọt mưa rơi xuống mặt, cơ thể bắt đầu lạnh lẽo, nhưng nàng cốnén, nàng không muốn yếu thế trước mặt Hoa Tu. Chỉ là nội tâm nàng đangkích động, nàng không rõ Hoa Tu biết được bao nhiêu, cũng không đoánđược Hoa Tu định làm gì, nếu chỉ vì muốn tố giác nàng, hắn đã có cơ hộitrên tường thành, hoàn toàn không cần đợi tới lúc này.
Mà dọc đường đi, Hoa Tu cũng khôngnói gì, điều này khiến nàng không đoán được ý nghĩ của hắn, cuối cùngvẫn là nàng không kìm được mở miệng trước: “Ngươi biết ta là Tô LạcTuyết từ khi nào?”
Bước chân của hắn vẫn vững vàng nhưtrước, giọng nói thản nhiên hòa trong tiếng mưa vọng tới: “Chúng ta từng gặp nhau, không ngờ cô quên ta nhanh như vậy.”
Nàng nhíu mày suy nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra nàng từng gặp Hoa Tu trong hoàn cảnh nào nữa.
“Chúng ta từng gặp nhau khi nào?” Nàng mờ mịt hỏi.
Hắn quay lại, đưa mắt nhìn vẻ mặt mêman của Tô Lạc Tuyết: “Cầm tiền phải giữ bí mật, đây là quy củ trêngiang hồ, chắc huynh đài cũng biết?”
Nàng vẫn chưa hiểu, ngây ngốc hỏi:“Ta cầm tiền của ngươi khi nào . . . . .” Đúng lúc này, nàng như nghĩ ra chuyện gì, dừng bước mở to mắt nhìn Hoa Tu: “Ngươi. . . . . . Ngươichính là kẻ mặc đồ đen cướp Loan kiệu hôm đó!” Nàng sợ hãi lui về phíasau, bên tai như vọng lại câu chuyện nghe lén được ở Phủ Nam Chiêu Hầu,giờ đối chiếu với giọng của Hoa Tu, quả nhiên là cùng một người.
Thì ra Hoa Tu chính là người hợp tác với Tuần Dạ, mưu đồ sát hại nàng!
Thế mà nàng còn nghĩ mình đã che giấu rất tốt, còn định giả nam chạy tới Hoàn Thành nhìn mặt Hoa Tu. Càngnghĩ càng thấy sợ, nếu lúc đầu nàng ngây ngô chạy tới Hoàn Thành, có khi nào sẽ bị hắn chém thành tám khúc không. Hơn nữa, nàng còn đang ở trong Hoa phủ, tự mình chạy vào hang sói mà không biết.
“Quả nhiên ngươi và Tuần Dạ ở cùngmột phe!” Nàng chỉ vào hắn, run giọng tố cáo. “Cô cô chỉ muốn ban cho ta một hôn sự tốt, nhưng dù là ngươi hay Tuần Dạ, cả hai đều có tâm niệmsát hại ta.” Nghĩ tới đây, Tô Lạc Tuyết không khỏi cười buồn cho số phận của mình.
Nhìn sắc mặt Tô Lạc Tuyết biến đổikhông ngừng, gương mặt lạnh lẽo của Hoa Tu cũng mềm mỏng hơn, còn cóphần bất đắc dĩ nhìn nàng: “Đừng nhắc lại chuyện đó nữa, nếu ta muốngiết cô, cái mạng nhỏ của cô còn giữ được tới giờ sao?”
“Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Nếumuốn dùng tính mạng ta để uy hiếp cô cô, ta có thể nói cho ngươi biết,ngươi tính sai rồi, ta thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Nghe đến đó, hắn không kìm được bậtcười: “Thà chết chứ không chịu khuất phục, thế sao cô lại giúp Tuần gia đốt lương thảo? Cô nói xem, nếu Đế hậu biết cô “bắt cá hai tay”, bà ấysẽ xử lý cô thế nào.”
“Ta không vì Tuần gia, ta vì dân chúng Hoàn Thành.” Nàng chỉnh sửa câu chữ.
“Nhưng Đế hậu không nghĩ như vậy, bà ấy sẽ nghĩ cô yêu Tuần Dạ, còn nghĩ cô theo hắn làm phản.”
“Cô cô sẽ tin ta.” Dù nàng nói như vậy, nhưng trong chất giọng vẫn có vẻ run run không nắm chắc.
Hoa Tu lắc đầu nói: “Ta nghĩ cô đãhiểu rõ tình hình nên mới mạo hiểm đi đốt lương thảo, xem ra tới giờ côvẫn chưa hiểu gì hết.”
“Hiểu chuyện gì.”
“Tô gia sắp đến lúc diệt vong. Ngườiđược lòng dân được thiên hạ, ở Đồng Thành, ở Hoàn Thành cô cũng phảinhìn được lòng dân đã hướng về ai.”
Ánh mắt của nàng run lên, thật ra từlúc tới Hoàn Thành, nàng đã biết lòng dân hướng về Tuần gia, Tô gia đãkhông còn là Tô gia năm đó rồi.
Hắn tiếp tục nói: “Nếu cô đã gả vào Tuần gia, chỉ có cách ủng hộ Tuần gia mới bảo vệ được cô.”
Nhưng chỉ thấy nàng khẽ cười: “Nhưng ta họ Tô. Bảo Tô Lạc Tuyết ta từ bỏ gia tộc trong lúc loạn lạc, ta không làm được.”
“Không làm được cũng phải làm, cômuốn cả tộc Tô gia bị diệt sao?” Âm lượng của Hoa Tu đột ngột tăng cao,vang vọng trên con đường vắng bóng người.
Cơn mưa phùn ban đầu dần nặng hạt hơn, rơi xuống phủ ướt quần áo, đầu tóc họ.
Cơn mưa làm mấy sợi tóc dán chặttrước trán, trông có vẻ nhếch nhác, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh không chịu thua như cũ: “Ngươi khẳng định Tô gia sẽ thất bại sao? Nếu ta nói người thua là các ngươi?”
Hắn nhìn nàng đầy thâm ý, không ngờnàng vẫn còn kiên quyết duy trì tôn nghiêm của mình: “Vậy hãy đợi trậnchiến Hoàn Thành kết thúc, nhìn xem ai chết vào tay ai.”
“Ngươi nói với ta nhiều chuyện như vậy, ngươi không sợ ta nói với Đế hậu sao?”
“Cô nghĩ Đế hậu là người ngu ngốc như cô sao? Bà ta đã sớm biết dã tâm của Tuần gia, cuộc chiến Hoàn Thànhnày cũng do một tay bà ta an bài.”
Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào vũng nước trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Sao ngươi lại nói cho ta nghe những lời này.”
“Ta không muốn cô chết.” Hắn khẽ nói.
“Chẳng phải lúc đầu ngươi muốn giếtta sao.” Giọng của nàng thấp dần đi, nhưng lần này lại không nghe đượccâu trả lời của hắn, thứ vọng vào tai nàng chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.
Nàng nghi ngờ ngước mắt nhìn Hoa Tu, nhưng hắn lại mím chặt môi, ánh mắt chăm chú nhìn vào một góc sau lưng nàng.
Nàng cũng quay người lại, nương theotầm mắt của Hoa Tu, Tuần Lạc đứng ở một góc đường, trong tay đang nắmchắc một cây dù che mưa, ánh mắt thâm thúy nhìn sang hai người họ.
Sự lạnh lẽo, xa cách đó làm nàng kinh hãi.
“Nhị thiếu gia.” Nàng khẽ gọi hắn,chỉ thấy Tuần Lạc đi gần tới chỗ họ. Cuối cùng, hắn dùng cây dù xanh che kín đầu nàng, ngăn lại những giọt nước không ngừng rơi xuống.
Nàng lo lắng ngẩng đầu nhìn Tuần Lạc, còn Tuần Lạc đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Tu, tương tự, Hoa Tu cũng đang lạnh lẽo nhìn hắn, trong mắt như mang theo nhiều ẩn tìnhkhông muốn cho người khác biết.
Trong lúc nàng còn nghĩ Tuần Lạc sẽ đánh Hoa Tu, nàng lại nghe thấy Tuần Lạc lên tiếng: “Về uống thuốc thôi.”
Nàng rất muốn bật cười, bọn họ nhìnvào mắt nhau lâu như vậy mà chỉ thốt được câu “Về uống thuốc thôi”, Tuần Lạc này cũng thật kỳ quái.
Dù vậy, nàng vẫn ngoan ngoãn đi theo Tuần Lạc.
Còn Hoa Tu vẫn đứng trong mưa, hắn nhìn Tuần Lạc che chắn cho Tô Lạc Tuyết, rồi lại nhìn bản thân đang ướt đẫm nước.
Đến khi hai bóng hình kia đã đi xa, trong làn mưa mịt mờ, Hoa Tu khẽ cười nhạt: “Xem ra, trò chơi này càng lúc càng thú vị.”
Trên đường về, Tuần Lạc chỉ trầm mặcđi thẳng, Tô Lạc Tuyết đứng dưới ô mà tâm trạng nặng nề. Người bị dínhnước mưa nên mỗi lần có gió thổi qua, nàng lại vô thức lạnh run lên.
Nàng khẽ nhích gần vào Tuần Lạc, định dùng thân thể hắn ngăn gió cho mình, nhưng gió từ bốn phương tám hướngmãnh liệt không ngừng thổi tới, nàng chỉ đành thầm oán Hoa Tu. Tất cả là tại hắn, là hắn hại nàng đứng dưới mưa lâu như vậy.
“Giờ mới biết lạnh sao?” Tuần Lạc liếc nhìn nàng: “Nói chuyện gì mà hào hứng tới không buồn tránh mưa.”
“Ngươi thấy ta nói chuyện hào hứnglắm à?” Nàng trào phúng đáp lại, từ đầu câu chuyện đến giờ nàng chỉ thấy sợ hãi, hoàn toàn không có vẻ hào hứng như hắn nói.
“Ngươi nên hạn chế qua lại với Hoa Tu.”
“Tại sao?” Nàng giả vờ hỏi.
“Hoa Tu còn trẻ như vậy đã gánh váccả một cơ nghiệp khổng lồ, còn có thể đem chuyện chính trị đùa bỡn trong lòng bàn tay, có thể thấy tâm cơ sâu sắc cỡ nào. Mọi chuyện hắn làm đều ẩn chứa mục đích.”
Nghe vậy, nàng bâng quơ thăm dò: “Ngươi rất quen thân với hắn sao?”
“Quan hệ giữa đại ca với hắn không tệ chút nào.”
Tô Lạc Tuyết thầm oán: Ta biết lâu rồi, bọn họ còn liên thủ để giết ta.
Nàng dùng tay vuốt nước mưa trên mặt, nghĩ tới chuyện hôm nay mà vẫn còn sợ hãi, có nhiều người muốn giếtnàng như vậy, nàng có chín cái mạng cũng không đủ dùng.
Nhưng nàng cũng thấy những lời Hoa Tu nói rất có lý, nếu muốn bảo vệ bản thân, nàng chỉ cần rời chiến tuyến,đứng sang phía Tuần gia.
Nhưng. . . . . . dù thế nào nàng vẫn mang họ Tô.
Nhìn nàng trầm mặc như vậy, hắn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Có phải Tuần gia muốn tạo phản rồi. . . . . .”
“Là phản Tô hậu, đừng có hiểu sai bản chất.” Hắn đính chính.
“Phản Tô hậu với tạo phản thì khác gì nhau, các ngươi nói Đế Quân bị Đế hậu khống chế, phản nàng chính làphản Đế Quân, chẳng lẽ lật đổ được Đế hậu thì các ngươi sẽ đem giang sơn trả lại cho Nguyên gia, còn Tuần gia các ngươi lui về hậu thuẫn? Thậtra Tuần gia chỉ muốn mượn dân tâm thay đổi triều đại, các ngươi cần một lý do danh chính ngôn thuận, tất nhiên phải đổ hết lên đầu Đế hậu.”
“Cái này gọi là làm theo lòng dân,thời đại Đế hậu một tay che trời cũng nên kết thúc. Thịnh cực tất suy,đây là định luật ngàn năm không đổi.”
“Dù thiên triều làm mất lòng dân,nhưng các ngươi cũng không thể thoát được tiếng xấu mưu phản soánnghịch, sử ký sẽ ghi lại việc này mà lưu truyền thiên cổ.”
“Ngươi khẳng định mọi chuyện sẽ xấu như vậy sao?”
“Loạn thần tặc tử cuối cùng vẫn làloạn thần tặc tử.” Cảm giác như nàng đang nghiến răng nghiến lợi mà nói. Mỗi lần nghe người của Tuần gia nói tới chuyện lật đổ Tô gia, mắngchửi Tô gia, nàng đã nín nhịn đủ rồi.
Tuần Lạc nghe vậy, mày kiếm giương cao: “Xem ra, ngươi rất có thành kiến với Tuần gia.”
Lúc này, bọn họ đã đến trước cổng Hoa phủ, Tô Lạc Tuyết liền im lặng, nàng sợ mình nói càng nhiều, càng khókhống chế tâm trạng bản thân.
Nàng rời khỏi cây dù, vừa định quaylại chào Tuần Lạc mới phát hiện toàn thân Tuần Lạc ướt đẫm. Nàng ngẩnngười, dọc theo đường đi nàng chỉ mải đắm chìm trong suy nghĩ của riêngmình, không để ý hắn đã nhường hết ô cho mình, chỉ biết áy náy nói:“Ngươi ướt hết rồi, mau trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Hắn cười nói: “Những lời này phải để ta nói mới đúng.”
Nàng cúi đầu nhìn bộ trang phục ướt đẫm: “Vậy ta đi thay quần áo đây.” Nói xong, nàng liền chạy một mạch về phòng mình.
Còn hắn vẫn cầm cây dù đứng trướccổng Hoa phủ, ánh mắt dõi theo bóng dáng nàng càng lúc càng xa, tới khikhông còn thấy gì nữa mới thu cây dù lại.
Tô Lạc Tuyết vừa về đã thấy Tử Vũ chờ nàng bên ngoài, nhìn thấy nàng ướt đẫm nước mưa, Tử Vũ vội vàng saingười mang nước nóng vào phòng.
Nàng chưa kịp hỏi lý do Tử Vũ tới đây đã vội vàng cởi hết y phục ướt đẫm, toàn thân chìm vào bồn nước. Cảmgiác ấm áp bao phủ xua đi những giọt nước mưa lạnh lẽo kia, nàng thoảimái dựa vào vách bồn, hưởng thụ cảm giác sảng khoái này.
Tử Vũ đứng cạnh bồn tắm, khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tô Lạc Tuyết, tâm trạng đang nặng nề cũng vơi bớt đi nhiều.
“Đã mấy ngày trôi qua, đại thiếu phu nhân vẫn chưa nói cho đại thiếu gia biết thân phận mình.”
“Ừ.” Nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt.
“Cô còn chờ gì nữa?” Tử Vũ lui ra sau, ngồi xuống chiếc bàn ngăn cách bằng một bức bình phong.
“Đợi trận chiến Hoàn Thành kết thúc.” Tô Lạc Tuyết chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Tử Vũ đang ngồi bênngoài: “Hi vọng cô có thể giữ bí mật cho ta.”
Tử Vũ cười nhạt: “Cô muốn tự bảo vệ mình.”
“Đúng, ta muốn an ổn sống thêm mấy ngày nữa.”
“Nhưng sao ta phải giữ bí mật cho cô.”
“Nếu cô muốn nói, cô đã nói cho Tuần Dạ biết từ lúc ta hôn mê rồi.”
Tử Vũ trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cônói không sai, nhưng việc đó không có nghĩa ta sẽ giữ bí mật vĩnh viễn.Mà ta cũng muốn nhìn xem, cô sẽ tự bảo vệ mình bằng cách nào.”
Hít sâu một hơi, Tử Vũ đứng dậy nói:“Ta rất thưởng thức những người biết nắm giữ vận mệnh của mình trongtay, giống như cô vậy.” Nói xong, Tử Vũ liền bước ra ngoài.
Tô Lạc Tuyết nhắm mắt lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Lần này chúng ta phải đổi từ bị động thành chủ động, đánh cho Khang quốc không kịp trở tay.”
Đêm khuya, ánh đèn trong phòng nghịsự Hoa phủ vẫn sáng rực rỡ, Tuần Dạ đứng ở chính giữa, sau khi trình bày ý kiến của mình liền đưa mắt nhìn Tuần Viễn ngồi ở ghế chủ tọa.
“Không được, chúng ta phải bảo toàn thực lực.” Tuần Viễn kiên quyết giữ vững lập trường.
“Phụ thân, người còn muốn bảo toànthực lực tới khi nào? Khang quốc sắp công thành lần nữa. Chúng ta trìhoãn càng lâu, Khang quốc càng có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, việccon mạo hiểm đi đốt lương thảo cũng không còn ý nghĩ gì nữa.” Tuần Dạcũng kiên định nói.
“Dạ nhi, con phải biết, dù Tuần giaquân chiến đấu hăng hái tới đâu, dù thắng hay bại thì triều đình cũngkhông phái binh trợ giúp chúng ta. Nếu kiên trì bảo vệ Hoàn Thành, chúng ta còn chiếm thế thượng phong, nhưng nếu chủ động xuất kích, cả hai bên đều hao binh tổn tướng. Đến lúc đó, binh lực suy yếu, Đế hậu muốn lậtđổ chúng ta cũng dễ như trở bàn tay.”
“Phụ thân, sao người chỉ nghĩ tớibinh lực như vậy? Nếu chúng ta không tấn công, địa vị thần thánh củaTuần gia trong lòng dân chúng sẽ tan biến.” Nói đến đây, Tuần Dạ quaylại nhìn các tướng sĩ: “Mấy năm nay, Tuần gia công cao lấn chủ, triềuđình coi chúng ta như mối uy hiếp, chỉ có lòng dân hướng về Tuần gia,nếu chỉ vì bảo toàn lực lượng mà đánh mất lòng dân, thiệt hại này cònnặng nề hơn binh lực bị tổn thất phân nửa.”
Các tướng bắt đầu bàn luận xôn xao.
“Dù Tuần gia có thua trận này, báchtính sẽ không trách Tuần gia quân, bọn họ sẽ chĩa mũi nhọn vào triềuđình chỉ biết khoanh tay đứng nhìn con dân lao vào nước sôi lửa bỏng. Từ cổ chí kim, người được lòng dân mới là người có được thiên hạ.”
“Nói hay lắm.” Một vị tướng đột ngộtđứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tuần Viễn: “Hầu Gia, đại thiếu gia nóirất đúng, Đế hậu muốn diệt trừ chúng ta, thời cơ đã đến, chúng ta phảidựa vào trận Hoàn Thành để thu phục lòng dân, hoàn thành đại nghiệp.”
“Đúng vậy, Hầu Gia, Đế hậu đã épchúng ta đến nước này, chúng ta nhất định phải phản công. Xin Hầu Giađồng ý cho chúng tôi lãnh binh tấn công Khang quốc.” Lại có thêm một vịtướng lĩnh đứng dậy, quỳ xuống khẩn cầu.
Tất cả tướng lĩnh đều đứng dậy, quỳ gối, đồng thanh nói: “Xin Hầu Gia đồng ý cho chúng tôi lãnh binh tấn công Khang quốc.”
Tuần Viễn nhìn cảnh tượng trước mắtrồi lại nhìn Tuần Dạ, chân mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng hơn, ôngđứng dậy, đi tới vỗ vai Tuần Dạ: “Dạ nhi, con có chủ trương của mình,còn được các tướng sĩ ủng hộ như vậy, phụ thân thấy rất vui.” Giọng củaông khàn khàn như người mới già đi chục tuổi. “Được, việc tấn công Khang quốc lần này, Tuần Dạ sẽ làm Binh Mã đại nguyên soái, dẫn mười hai vạnđại quân chinh phạt Khang quốc.”
“Hầu Gia anh minh.” Các tướng kích động đồng thanh nói.
Nhìn cảnh tượng này, Tuần Viễn phảithừa nhận ông đã già, dù trận chiến Hoàn Thành này không có Tuần Viễnông, thì Tuần Dạ vẫn đủ khả năng duy trì tất cả.
Nhìn ánh mắt sắc bén đầy nhuệ khí của Tuần Dạ, còn cả những lời nói dang dở kia, Tuần Viễn biết dã tâm củaTuần Dạ đã sớm vượt xa tưởng tượng của ông.
Gió xuân thổi không ngừng nghỉ, cả khu vườn tràn ngập hương thơm, vạn vật yên tĩnh không một tiếng động.
Mãi tới giờ sửu, Tuần Dạ mới rời khỏi phòng nghị sự, ra khỏi căn phòng đó, bước chân của hắn cũng trở nên chậm chạp.
Nghĩ tới lúc cho các tướng giải tán,hắn và phụ thân ngồi xuống hàn huyên với nhau, phụ thân đã hỏi hắn: “Dạnhi, con hận phụ thân đúng không? Hận phụ thân bắt con thành thân với Tô Lạc Tuyết, hận ta chia rẽ con với Hoa Tuyết, nhưng tất cả cũng chỉ vìTuần gia. . . . . . Ta biết dã tâm của con không chỉ bó hẹp trong ĐồngThành, phụ thân chưa bao giờ phản đối con, nhưng con phải hiểu, mũi tênbắn ra không thể thu hồi, dù thành hay bại, lịch sử sẽ chỉ nhớ tới connhư một tên nghịch tặc tạo phản. Còn cửu tộc Tuần gia, tất cả đều buộcchặt vào con, phụ thân không dám đánh cược. . . . . . Dạ nhi, con cóhiểu nỗi khổ tâm của phụ thân không?”
Lần đầu phụ thân nói với hắn nhữngcâu thâm ý như vậy, nhìn hai hàng tóc mai đã điểm hoa râm kia, hắn mớigiật mình nhận ra phụ thân đã già, mà cảm giác thống hận trong lòng cũng như tan thành mây khói.
Bước vào vườn, hắn liền dừng bướcnhìn những chiếc đèn lồng chao nghiêng, còn có một người đang nằm ngủtrên ghế đá, dáng vẻ an tĩnh, thanh thản.
Tuần Dạ đi dọc hành lang, đi tới ngồi bên cạnh nàng: “Sao ngươi lại ở đây.”
Tô Lạc Tuyết giật mình tỉnh lại, đôimắt mông lung đầy sương mù ngước lên nhìn Tuần Dạ, một lúc sau mới nhớra mình tới tìm hắn làm gì: “Đại thiếu gia, nghe nói mọi người đang bànviệc xuất binh tấn công Khang quốc?”
“Ừ.” Hắn gật đầu.
“Bàn tới đâu rồi?”
“Đánh.”
Sớm biết được đáp án nên nàng cũngkhông thấy kinh ngạc, vừa nghĩ vừa nói: “Nhớ lần trước đại thiếu gia đãcho ta ở lại Tuần gia quân.”
Tuần Dạ im lặng đợi câu nói kế tiếp của nàng.
“Ta quyết định, ta sẽ theo Tuần gia quân đánh trận này.” Nàng nghiêm túc nói, trong mắt lộ rõ vẻ kiên định.
Khóe môi hắn khẽ giật giật, nhưng khi đứng dậy, hắn lại nhìn vào nàng mà nói: “Quay về thu dọn đồ đi.” Sauđó, hắn liền đẩy cửa bước vào.
Nàng mê man nhìn hắn đóng cửa lại,một lát sau nàng mới có phản ứng, Tuần Dạ đã đồng ý dẫn nàng ra trận,nàng tươi cười nhảy khỏi ghế đá rồi rời khỏi nơi này.
Hoa Tu và Tử Vũ nói không sai, nàng phải nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, tuyệt đối không để kẻ nào sắp đặt.