Đế Lộ

Chương 12




Nghe vậy Triệu Long và Triệu Vô Thiên lần lượt quay lại nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói

Lập tức thân ảnh của Triệu Long và Triệu Vô Thiên liền biến mất ngay giữa đường. Lúc xuất hiện đã ở bên cạnh mập mạp trong tửu lâu tầng hai.

Sau đó hai người không khách khí liền ngồi xuống bên cạnh.

Mập mạp này chính là Trần Dương, sau khi từ hắc ám sơn mạch trở về luôn buồn bã vì cái chết của Triệu Viễn.

Nên đã đến tửu lâu này mượn rượu giải sầu.

Đi theo bên cạnh còn có ca ca hắn Trần Tiếu Thiên và 3 vị ẩn thế thái thượng trưởng lão.

Lúc này Triệu Long lên tiếng: "tiểu tử nãy ngươi nói là biết tin tức của Triệu Viễn phải không".?

Mập mạp lúc này còn hiện ra vẻ mặt u buồn không thể xóa đi được "đúng vậy, Triệu Viễn là bằng hữu của ta nên tin tức của hắn ta cũng biết".

"Vậy ngươi còn không mau nói cho ta biết hiện tại hắn đang ở đâu".

Thấy Triệu Long liền cao cao tại thượng như ra lệnh cho mình, mập mạp cũng liền tức giận. Trong gia tộc ai không cung kính hay ít nhất cũng cho mình sắc mặt tốt. Vậy mà lão đầu này lại còn dám ra lệnh cho mình.

Hừ..

"Lão đầu, ngươi là ai mà ta phải nói cho ngươi biết. Ngươi đến xin ta cho biết tin tức thì nên phải có tư thái của người đi xin. Ai lại hùng hổ ra lệnh như ngươi".

Triệu Long thấy tiểu tử trước mắt ngay cả câu hỏi của mình cũng không trả lời, còn quay lại dạy mình như nào là đi cầu xin.

Cũng đã mấy vạn năm không ai dám trước mặt mình lớn tiếng. Không ai gặp mình mà không khúm núm, ăn nói nhỏ nhẹ, ai gặp mà không hành lễ.

Vậy mà trước mắt tiểu tử này thì tốt lại dám lên tiếng dạy bảo mình.

Trong lòng đang vô cùng bực bội vì không biết ai lại dám hại Triệu Viễn. Bây giờ lại gặp phải chuyện như vậy liền nhịn không được nữa.

Liền đứng dậy bóp lấy cổ Trần Dương nhắc lên.

"Tiểu tử ngươi nếu không nói tin tức của Triệu Viễn ra thì hôm nay ngươi sẽ phải rời thế gian rồi".

Bên cạnh Trần Tiếu Thiên và 3 vị thái thượng trưởng lão lúc này cũng cảm thấy khiếp sợ. Không ngờ ngay trước mặt mình lại có người dám làm như vậy với Trần Dương.

— QUẢNG CÁO —

Sau đó từ khiếp sợ trở thành phẫn nộ, một thái thượng trưởng lão nhìn bên ngoài vẫn còn khá trẻ tương đương với 40 50 tuổi người bình thường nhưng tu vi đã đặt tới bán Đế. Lúc này quát:

"Ngươi tự tìm cái chết".

Liền đánh ra một chưởng về phía Triệu Long, khí kình làm cho cả tòa tửu lâu dung chuyển như có thể đổ nát bất cứ lúc nào, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo như muốn xé nát không gian.

Triệu Vô Thiên thấy vậy nhưng vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, linh lực mà chưởng kia toát ra chưa kịp đến gần thân thể của Triệu Vô Thiên đã bị một đạo lực lượng vô hình xóa bỏ

Nói thì chậm mà hành động lại nhanh, chớp mắt chưởng lực đã tới trước mặt Triệu Long.



Triệu Long nhìn cũng không nhìn, bỗng hừ lạnh.

Tiện một tay còn lại tùy ý vung ra ngay lập tức đạo chưởng lực kia vỡ nát, nhưng lực lượng một vung đó không có chút nào giảm bớt hướng tới thái thượng trưởng lão đó đi.

Khuôn mặt ngươi này bây giờ tái nhợt, không có chút nào huyết sắc, trong đôi mắt chỉ toàn là sợ hãi.

Ầm...ầm...âm…

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, trưởng lão này bay đi đụng nát bức tường tửu lâu, chưa dừng lại ở đó tiếp tục đụng nát không biết bao nhiêu ngôi nhà sao đó bay ra khỏi thành. Nhưng Triệu Long cũng ra tay có chừng mực nên bị thái thượng trưởng lão này cũng chưa mất mạng.

Trong tửu lâu bỗng yên tĩnh đến đáng sợ, không một ai dám mở miệng lên tiếng.

Thời gian như muốn dừng lại, tất cả ánh của mọi người trong thành đều tập chung vào tửu lâu này.

Không ít cỗ khí tức cường đại trong thành phát ra cùn mg với đó là vô số đạo thần niệm khóa chặt toàn bộ tửu lâu.

Đến lúc này Triệu Vô Thiên mới lên tiếng:

"Không có chuyện gì, chỉ là một chút hiểu nhầm mà thôi. Nếu các ngươi còn không rút đi thần niệm thì ta coi đó là các ngươi đối địch với ta, lúc đó hậu quả các ngươi tự gánh chịu".

Sau đó liền tha ra một ít khí tức khiến cho các đạo thần niệm không ngừng lui về sau.

Lập tức Triệu Vô Thiên cũng thu lại khí tức, đồng thời các đạo thần niệm cũng đã rời đi vô tung, vô ảnh như chưa từng xuất hiện.

"Triệu Long ngươi mau thả tên tiểu tử kia xuống đi, có chuyện gì cứ từ từ nói, ai lại nóng tính cứ thích đụng tay đụng chân làm gì, dọa sợ người ta biết làm sao bây giờ".

Một câu nói như vậy lại khiến cho mọi người xung quanh co quắt.

— QUẢNG CÁO —

Trong lòng Trần Dương cũng đang không ngừng chửi rủa "chuyện gì cũng từ từ vậy sao lúc lão đầu này bóp cổ xách ta lên ngươi không ngăn cản, lúc thái thượng chưởng lão đánh về phía lão đầu thì lão đã nhẹ nhàng đỡ được. Lúc đó ngươi kêu lão đầu đó dừng thì thái thượng trưởng lão của ta cũng không ngốc đến mức ra tay lần nữa mà. Sao ngươi không kêu dừng. Giờ ngươi nói những lời này thì có cái dám mà dùng".

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại không dám biểu hiện ra một chút nào, cung kính đứng ở đó.

Triệu Vô Thiên thấy ngay cả hai vị thái thượng trưởng lão kia cũng không dám tức giận, thấy Triệu Vô Thiên nhìn qua thì cũng miễn cưỡng nở nụ cười.

Thấy không ai lên tiếng ồn ào nên liền giới thiệu: "lão đầu nóng tính này là ông ngoại của Triệu Viễn, còn ta cũng là trưởng bối của hắn trong gia tộc".

Rồi nhìn sang mập mạp nhưng thấy khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu.

"Tiểu tử, ngươi lộ ra vẻ mặt đó là có ý gì".?

Lúc này Triệu Vô Thiên liền nghiêm túc, không còn mỉm cười hiền hòa như trước nữa.

Triệu Long thấy Triệu Vô Thiên như vậy cũng rùng mình, nhớ lại ký ức không tốt đẹp.

"Lại có người sắp phải chịu khổ rồi"

Mập mạp lúc này có chút không rõ hỏi "không phải người mà hai vị tiền bối muốn tìm là Triệu Ngưu à sao giờ lại biến thành Triệu Viễn vậy".?



Lúc này Triệu Vô Thiên liền hòa hoãn một chút, liền lại huyễn hóa ra thân ảnh Triệu Viễn một lần nữa.

"Có phải là người này không".?

Trần Dương liền không trả lời ngay mà liền nhìn kỹ thân ảnh Triệu Viễn từ trên xuống dưới một lần nữa.

"Đúng vậy, người này là Triệu Ngưu, ta biết không ít tin tức về hắn".

"Hắn tên là Triệu Viễn không phải Triệu Ngưu".

Giờ Trần Dương mới chợt hiểu "thì ra Ngưu huynh là dùng tên giả" nhưng nghĩ lại cũng đúng, thế đạo hiểm ác ai không ẩn giấu đi thân phận để làm việc.

Triệu Long bên canh thúc giục "tiểu tử mau nói hết mọi thứ ngươi bết về hắn, chúng ta không có thời gian dây dưa với ngươi".

Trần Dương cũng không che giấu nữa, liền kể từ lúc thế nào quen biết rồi đến cùng nhau đi đến hắc ám sơn mạch lịch luyện cho đến khi bị Huyết Vô Kỵ đánh bay Triệu Viễn rơi xuống vực.

Sau khi kể xong Trần Dương không nhịn được rơi nước mắt.

— QUẢNG CÁO —

"Nếu lúc đó ta ngăn cản không cho Triệu Viễn vào sơn cốc thì đã không có chuyện như thế xảy ra.

Sau khi nghe xong Triệu Long liền không còn bình tĩnh được nữa khí tức lập tức bộc phát khiến cho tửu lâu hoàn toàn sụp đổ, cả tòa thành dung lác dữ dội như có thể tan nát bất cứ lúc nào.

Nhưng ai đã đến thiên linh đã có thể nhự kiếm phi hành, còn trên thiên linh canh đã có thể lang không đứng trên bầu trời mà không cần dựa vào pháp bảo, còn những ai dưới thiên linh cảnh thì đã đứng không vững.

Phong Vân thành là nơi hỗn hoạn nên cũng không có dân thường, chỉ toàn là tu sĩ nên dù cả tòa thành có dung chuyển đến mấy cũng không ảnh hưởng tới tính mạng.

Nhưng chủ yếu Triệu Long cũng không nhằm vào những người này.

Bỗng một tiếng gào thét vang lên:

"Huyết thần giáo với ngô gia người ở đâu, mau lăn ra đây chịu chết".

Trong tiếng gầm kèm theo sóng âm khiến cho không ít khiến trúc đổ nát, không biết bao nhiêu tu sĩ thổ huyết ngã lăn ra đất.

Chỉ không ít người có trưởng bối che chở nên tránh đi được, nhưng những người che chở đó cũng không khá hơn bao nhiêu.

Sóng âm qua đi không ít người nghị luận không ngừng.

"Thật đáng sợ, chỉ lực lượng của sóng âm này ít nhất vị tiền bối này cũng đã tớ Thiên Đế, không biết là ai lại chọc tới tồn tại như vậy".

"Chúng ta quan tâm những chuyện này làm gì, sống sót đã là chuyện tốt rồi".

Bên cạnh một người tỏ ra bất mãn 'không biết là ai chọc tới ai huyết thần giáo và ngô gia đều là Đế cấp thế lực, tuy tiền bối kia cũng rất mạnh nhưng làm sao đối kháng được với hai Đế cấp thế lực".

"Hừ, nếu tiền bối kia không có bối cảnh thâm hậu thì sao dám đối đầu với họ".

Cũng có không ít người mang tư thái vui vẻ khi người gặp họa.