Tô Chỉ không kiềm được thở dài, thế chẳng lẽ những nốt mẩn này không ngứa à?
Từ lúc bảy tuổi nàng ấy vẫn luôn đi theo tiểu thư. Hiện tại nàng ấy vẫn còn nhớ rõ năm tiểu thư tuổi năm có một lần ăn tôm, toàn thân đều nổi mẩn vừa đỏ vừa sưng. Khi đó phu nhân vẫn còn sống, tiểu thư khóc đến sưng cả mắt, duỗi tay muốn gãi, bị phu nhân ấn chặt tay lại, nhưng mà trên người vẫn bị cào ra vài vệt máu.
Ký ức kia quá mức kinh hãi, đời này Tô Chỉ đều quên không được.
Nhưng mà, hiện giờ tiểu thư bị nổi nhiều mẩn như vậy, lại không thèm nhăn mày đến một cái.
Dẫu sao cũng đã khác.
Trong phòng trống trải từng đợt mùi thuốc chua xót lững lờ, hai tỳ nữ ngồi ở nhĩ phòng canh gác.
Tư Mã Tĩnh dựa vào gối, lạnh nhạt nhìn đỉnh màn, cũng không ngủ.
Nữ nhân kia chắc chắn thêm thứ gì đó vào tôm, có lẽ là tìm gặp bọn bịp bợm giang hồ gì đó, mua một ít hoàng phù giả, cho nên hắn không bị sao cả. Nhưng việc này đã nhắc nhở hắn, có lẽ hắn nên tìm cơ hội đi đạo quán một chuyến, có lẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết chuyện này.
Nhưng mà trước lúc đó…
Dù sao cũng phải làm việc gì đó.
Tư Mã Tĩnh không hề nghĩ đến cơ hội đến nhanh như vậy. Nhưng mà, cái giá cũng rất lớn.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tư Mã Tĩnh đã bị nô tỳ đánh thức.
Hạ nhân hầu hạ Sở Trĩ trước kia, từ quản sự, tỳ nữ nhất đẳng đến tỳ nữ bên cạnh người đều bị Sở Ngọc Lang đưa ra ngoài phủ, tiếp đó là đề bạt một loạt tỳ nữ mới lên.
Trường Dung mang theo hai tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi vào phòng. Hai tiểu cô nương này khác với tỳ nữ bình thường, các nàng đã tập võ công. Bình thường các đại gia tộc sẽ không để tỳ nữ như vậy làm tỳ nữ nhất đẳng hầu hạ ở bên cạnh, thông thường làm ám vệ đi ra ngoài với quý nữ thế gia.
Cô nương từng luyện võ, phương diện hầu hạ tất nhiên không giỏi bằng tỳ nữ từ nhỏ theo bên cạnh mình. Hơn nữa bồi dưỡng cũng tương đối khó khăn, để lại khuê phòng hầu hạ người quá có vẻ nhân tài không được trọng dụng.
Hai cô nương này, một người tên Bạch Li một người tên Vu Thù, hai người đều tập võ từ nhỏ, thân thủ khá tốt
Trường Dung không yên tâm, tỉ mỉ dặn dò: “Sau này, các ngươi sẽ là tỳ nữ nhất đẳng. Tiểu công tử khác với người thường, các ngươi phải chú ý nhiều một chút.”
Bạch Li, Vu Thù gật đầu thưa vâng.
Trường Dung tỉ mỉ dặn dò xong thì đứng ở một bên, để hai người đi thay quần áo cho tiểu công tử.
Tuy Tư Mã Tĩnh là người kiêu ngạo tự đại nhưng rất có quy củ. Mỗi ngày giờ Mẹo nhất định sẽ dậy, luyện kiếm xong sẽ tiện tay lấy hai quyển sách, uống ly trà nghỉ ngơi chờ lâm triều.
Nhưng mà, đổi thân thể, giấc ngủ cũng khác đi.
Đã giờ Mẹo một khắc, Tư Mã Tĩnh còn ngủ, mãi đến khi bị nô tỳ đánh thức.
“Tiểu công tử, dậy thôi. Hôm nay mười lăm, theo lệ thường phải đến chỗ lão phu nhân thỉnh an.” Trường Dung nói xong lại vội vàng cho người đi lấy y phục, muốn hầu hạ tiểu công tử mặc y phục.
Tính tình Tư Mã Tĩnh vốn là không tốt, vô duyên vô cớ bị người ta đánh thức, nhưng mà thấy trong phòng đứng đầy người, ríu rít nói phải thỉnh an ai đó.
Một câu “Làm càn” sắp buột miệng thốt ra lại bị hắn nhẫn nhịn nuốt về trước.
Hắn vén chăn, nhảy xuống mép giường: “Ta tự mặc.”
Trường Dung biết mấy ngày nay tiểu công tử không còn choáng váng như trước, đã nhiều ngày đều học tự mặc quần áo, vì thế sai người cầm quần áo cầm lại đây.
Chờ sau khi rửa mặt, Tư Mã Tĩnh đã nhìn thấy Sở Ngọc Lang đứng ở dưới hành lang chờ hắn.
Bóng dáng kia quay lưng lại với hắn, mặc bộ áo váy màu trắng xanh thêu hoa mẫu đơn trắng, lưng thẳng tắp thon dài, tóc dài mềm mại rối tung bên hông, thắt lưng bằng dây đỏ mặt ngọc bội bạch ngọc.
Khí chất lạnh nhạt, dáng vẻ cử chỉ đoan trang. Phu nhân tiểu thư thế gia tâng bốc nàng cực có phong phạm điển hình của thế gia, không phải không có lý.
“Tiểu thư.” Trường Dung và các tỳ nữ hành lễ.
Sở Ngọc Lang xoay người lại, nhìn thấy Trĩ Nhi đã mặc chỉnh tề, đang nhìn mình, sắc mặt lập tức mềm mại.
“Trĩ Nhi, lại đây! Chúng ta đi thỉnh an tổ mẫu.”
Mỗi một ngày ở Sở gia, đều đang đổi mới điểm mấu chốt của Tư Mã Tĩnh. Hắn ẩn giấu sự tức giận, trên mặt vẫn duy trì vẻ ngây thơ của trẻ con, đi về phía Sở Ngọc Lang.
Đã gọi cả phụ thân rồi, a tỷ cũng gọi, còn sợ thêm một tổ mẫu à?
Hắn lặp lại lời thuyết phục bản thân trong lòng, bảo đảm trên nét mặt sẽ không xuất hiện sai lầm gì.
Trước kia, khi hắn chỉ là hoàng tử, phụ hoàng đã dạy dỗ hắn, kẻ làm vua phải vui buồn không lộ, treo biểu cảm mà người ta muốn thấy lên mặt, điều này sẽ có rất nhiều tác dụng.
Tư Mã Tĩnh luôn kiêu ngạo, khinh thường việc che giấu cảm xúc.
Đối với hắn mà nói những người phía dưới này đều thành tinh, đều sẽ căn cứ sắc mặt của hắn mà làm việc. Nếu như có người làm hắn bất mãn, dứt khoát đổi người khác là được. Căn bản không có những loanh quanh lòng vòng đó.
Hắn muốn chế nhạo ai thì chế nhạo, hắn muốn trừng trị ai thì trực tiếp ra tay. Hắn là quân, còn lại đều là thần. Quân muốn làm gì, thần phải tạ ơn, đến một câu oán hận cũng không thể có.
Có người bất mãn hắn thì sao? Trong thiên hạ, ngoài phụ hoàng của hắn, có người có thể động đến hắn được à?
Hắn kiêu ngạo hai mươi năm, chưa bao giờ che giấu cảm xúc. Nhưng mà tất cả thuật đế vương hắn học trước đó, lại được sử dụng trọn vẹn sau khi hắn trở thành Sở Trĩ.
Có lẽ ông trời cũng không quen nhìn hắn quá ngạo nghễ, muốn để hắn uốn gối với người hắn không thích nhất, bẻ gẫy một thân ngạo cốt này.
Vì anh danh một đời của hắn, hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Nhưng mà, cho dù đã xây dựng tâm lý cho mình dọc đường đi, khi hắn theo Sở Ngọc Lang bước vào chính viện phủ Quốc Công, nhìn thấy Sở Quốc Công từ đối diện đi tới, trong lòng hắn vẫn nháy mắt sụp đổ.
Nhưng mà độ nhẫn nhịn của hắn tốt kinh người, nhanh chóng lại khôi phục nét mặt.
“Tổ phụ vạn an.” Sở Ngọc Lang uốn gối thi lễ.
Sở Hùng mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, bên hông còn treo một thanh đoản đao, tuy rằng tóc đã bạc một nửa, nhưng nhìn dáng vẻ vẫn tinh thần phấn chấn.
Trên triều đình, lão nhân luôn luôn mang vẻ mặt nghiêm túc ngoan cố không thay đổi, ở trong nhà uy nghiêm cũng không giảm chút nào. Ông cụ gật đầu, nhìn về phía Tư Mã Tĩnh trong lốt Sở Trĩ ở phía sau Sở Ngọc Lang.
“Nghe nói mấy ngày trước Trĩ Nhi rơi xuống nước? Hiện giờ đã tốt chưa?”
“Uống mấy ngày thuốc, đã rất tốt. Sợ hơi bệnh lây cho tổ mẫu, mãi cho đến hôm nay mới đến thỉnh an, là Ngọc Lang không phải.” Sở Ngọc Lang cong môi, nói: “Hôm nay Trĩ Nhi làm sao vậy, còn không mau bái kiến tổ phụ?”
Tư Mã Tĩnh nhìn ông cụ quen thuộc trước mắt, lúc này hắn chỉ cao ngang hông Sở Hùng, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy người. Tuy rằng nhiều ngày như vậy, hắn đã quen thuộc với góc nhìn này, nhưng đối mặt với Sở Hùng, hắn vẫn cảm thấy sự tức giận trong lòng khó bình.
Chính là lão già ngoan cố này, khởi động toàn bộ Sở gia liều mạng với Ngu gia. Giống như con hổ dữ, nhìn chằm chằm đàn dê, chỉ chờ khi nào đó hung hăng cắn xé vào vị trí hiểm yếu của con dê.
Kẻ thù gặp nhau, vậy mà hắn phải hành lễ vấn an?
Cô đường đường là Thái Tử, vậy mà phải uốn gối cúi đầu với hạng người bè lũ xu nịnh?
Khác với với Sở Nam, độ chán ghét của Tư Mã Tĩnh với Sở Hùng đã thành căm thù đến tận xương tuỷ, đến trình độ nhất định rồi.
Gọi tổ phụ? Không có khả năng!
Tư Mã Tĩnh tức giận khó bình tình được.
Nhưng mà, xung quanh tỳ nữ như mây, Sở Ngọc Lang và Sở Hùng đều nhìn hắn, chờ hắn gọi.
Chẳng lẽ chỉ có thể nổi điên mới có thể tránh thoát à?
Tư Mã Tĩnh chưa từng thấy dáng vẻ Sở Trĩ nổi điên, chỉ có thể thông qua lời nói của người khác mà tưởng tượng ra một ít.
Đơn giản là đau đầu, đập đồ, cắn người, tự mình hại mình.
Những hành động này đều cực kỳ bất nhã, đường đường là Thái Tử, há có thể la lối khóc lóc lăn lộn, trông như chó điên?
Không giả điên, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gọi người.
Trong lòng cân nhắc ba giây, hắn cụp mi, lộ ra vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ: “Tổ phụ an…” An tâm đi thôi.
“Ngoan, nghe lời.” Bàn tay lạnh cứng của Sở Hùng sờ sờ đầu cháu trai vài cái.
Tư Mã Tĩnh cúi đầu, sắc mặt đen nhánh gần như không giấu được. Sau đó trong nháy mắt Sở Ngọc Lang gọi hắn, khi hắn ngẩng đầu đã lại khôi phục sắc mặt.
Sở Hùng đã đi rồi, Sở Ngọc Lang dẫn hắn đi về phía sảnh chính.
Một đường qua cửa thùy hoa, phiến đá xanh lót đường, ven đường treo phong lan các màu, trong lúc đi, tỳ nữ váy xanh sôi nổi hành lễ.
Trước mắt xuất hiện một tấm biển vàng, mặt trên nét bút cứng cáp viết mấy chữ to “Hạc Duyên Đường”.
Còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói cười ầm ĩ, tiếng chơi đùa, vô cùng đông vui.
Sở Ngọc Lang dẫn Trĩ Nhi đi vào, hạ nhân vội hành lễ: “Đại tiểu thư, tiểu công tử kim an.”
Oanh yến ngồi đầy phòng nhìn thấy Sở Ngọc Lang lập tức ngưng tiếng cười, đồng thời quy củ đứng lên hành lễ: “Thỉnh an trưởng tỷ.”
Sở Ngọc Lang gật đầu, hỏi: “Mấy ngày gần đây các muội muội tốt cả chứ?”
Trong sảnh có khoảng hai, ba mươi người đều là nữ nhi dòng chính Sở gia. Sở Nam có hai con thê tử dòng chính, ba con của thiếp thất. Trong đám của thê tử dòng chính, thiếp thất này lại có đích nữ thứ nữ của mình, cành lá xum xuê, rắc rối khó gỡ.
“Dĩ nhiên tất cả đều tốt, trưởng tỷ an tâm ạ.” Cô nương đứng hàng thứ hai, mặt mày điềm đạm nhã nhặn, cười hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước Trĩ Nhi rơi xuống nước, cảm nhiễm phong hàn, hiện giờ đến đây chắc là đã tốt rồi.”
Sở Ngọc Lang gật đầu.
Chỗ ngồi này đều là sắp xếp theo thứ tự, tuổi tác, dòng chính ngồi trước, ngồi phía sau mới là con thiếp thất.
Về phần thím của Sở Ngọc Lang, dựa theo quy củ, lúc này đều hầu ở ngoài cửa phòng tổ mẫu chờ hầu hạ mẹ chồng rồi.
Sở Ngọc Lang dẫn Trĩ Nhi ngồi vị trí đầu tiên kia. Theo lý thì Sở Trĩ không nên xuất hiện ở chỗ này, bé trai nhỏ tuổi sẽ ngồi với mẫu thân, lớn một chút đã sớm dọn ra ngoại viện cũng không cần đến thỉnh an.
Nhưng mà suy xét cho tới nay Sở Trĩ đều đi theo Sở Ngọc Lang, ở trong nhà Tiểu Thôi thị lại người không lên được mặt bàn, trước nay mới đều để Sở Trĩ ngồi với Sở Ngọc Lang.
Tư Mã Tĩnh nhìn các quý nữ dáng vẻ kệch cỡm ngồi đầy sảnh, tâm trạng tối tăm tới cực hạn, nhưng mà trên mặt hắn vẫn là dáng vẻ ngây thơ không biết gì.
Sở Ngọc Lang hàn huyên với mấy muội muội ngồi gần mình, chờ không lâu lắm, một lão phu nhân tóc bạc một nữa được các tức phụ vây quanh, từ hậu đường đi vào.
Các quý nữ trong sảnh vội đứng dậy hành lễ: “Tổ mẫu vạn an.”
Tiếng hai, ba mươi người ồn ào đến ong cả đầu, Tư Mã Tĩnh lạnh nhạt bịt lỗ tai lại.
Tuy rằng đầu lão phu nhân đã bạc một nửa, mặt đầy nếp nhăn, nhưng mặt mày đều tràn ngập nhân từ.
“Được rồi, được rồi!”
Lão phu nhân hoàn toàn không cảm thấy ầm ĩ, ngược lại cực kỳ thích con cháu đầy đàn, cho dù phần lớn cháu gái không có quan hệ huyết thống gì với bà cụ.
Bà cụ liếc mắt một cái đã thấy được Sở Ngọc Lang, cùng với “Sở Trĩ” ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Sở Ngọc Lang.