Nhìn thấy Sở Trĩ như vậy, Sở Ngọc Lang không hề bất ngờ. Nàng bất đắc dĩ đặt điểm tâm trên tay xuống.
“Mỗi lần a tỷ không có mặt thì đệ chỉ biết vẽ loạn thôi à?” Sở Ngọc Lang ngồi quỳ xuống, cầm lấy thanh mực thong thả đặt thanh mực vào trong nghiên ung dung mài. Bàn tay trắng như cọng hành, cầm thanh mực đen, hành động như nước chảy mây trôi, ưu nhã thanh thản.
Nữ tử thời nay thích buộc túi hương trong tay áo rộng, trong lúc cử động tay áo ngát hương thơm. Mùi hương tao nhã nhè nhẹ từng đợt bay trong không khí.
Tư Mã Tĩnh yên lặng quay mặt đi, ánh mắt rơi xuống chồng bánh hạt dẻ.
“Đồ ngọt không thể ăn quá nhiều, hôm nay không có bánh hoa đào chỉ có bánh hạt dẻ.” Sở Ngọc Lang chấm mực cho hắn rồi lại lần nữa đưa bút vào trong tay hắn, định nắm tay hắn hướng dẫn hắn viết.
Tư Mã Tĩnh cứng đờ, bỗng nhiên rút mạnh tay lại, bút lông sói dính mực trong nháy mắt vẩy hết lên hai người.
Hôm nay Sở Ngọc Lang mặc một bộ váy hoa màu lam thêu hoa giấy, khoác áo ngoài tay rộng bằng vải lăng. Mực nước đen nhánh rải lên trực tiếp làm hỏng bộ đồ này, tơ lụa và lăng la đều không phải vật liệu dễ tẩy rửa, bộ y phục này sợ là không thể mặc lại lần nữa rồi.
Điều khiến người ta kinh hãi hơn là một đôi tay trắng nõn như ngọc kia bị mực nước nhuộm dần, đen một tảng lớn. Đôi tay này quá trắng, quá non mềm, làm người ta không nhịn được lo lắng lúc nàng rửa đi chỗ mực này liệu có đau không.
Tư Mã Tĩnh cũng ý thức được mình phản ứng quá lớn, nhìn vết mực trên người Sở Ngọc Lang, cả người cứng đờ tại chỗ.
Vốn tưởng rằng Sở Ngọc Lang sẽ tức giận, sẽ quát lớn, lại không ngờ sau khi khựng lại một lát, tay hắn bị người ta nắm lấy, một cái khăn phủ lên.
Sở Ngọc Lang thở dài một tiếng, nói: “Trường Dung, múc nước mang lên đây.”
Trường Dung rất tinh ý, đã nhanh chóng lấy nước dâng đến trước mặt Sở Ngọc Lang.
“Mực nước này rất khó rửa, đã nói bao nhiêu lần với đệ rồi, phải cẩn thận chứ.” Sở Ngọc Lang lắc đầu, động tác mềm nhẹ dùng khăn thấm nước, dùng xà phòng rửa vết mực trên tay hắn.
Tư Mã Tĩnh cúi đầu, trong lòng phức tạp. Nữ nhân ác độc này thật ra rất tốt với đệ đệ nàng.
Hắm ngẫm nghĩ, lại nghĩ tới cách đây không lâu người này còn nói với người ta việc nàng huỷ hoại mặt nữ nhân Triệu gia với giọng điệu nhẹ như lông vũ.
Trong lòng hắn lại không nhịn được cười nhạo, trên dưới Sở gia đồng khí liên chi(*), huynh đệ như thể tay chân. Điều này không phải đương nhiên à? Ở trước mặt người ác độc như Sở Ngọc Lang, loại tình cảm tỷ đệ này ngược lại có vẻ hiếm có.
(*) Đồng khí liên chi: Là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
Mực nước kia thật sự khó rửa, Sở Ngọc Lang rửa đi rửa lại rất nhiều lần, mới rửa sạch được mực nước trên tay Tư Mã Tĩnh.
“Được rồi! Nếu hôm nay đệ không muốn luyện chữ, vậy không luyện nữa.” Sở Ngọc Lang vứt khăn vào chậu nước, nói: “Đi thay y phục rồi lại tiếp tục học thuộc “Thiên Tự Văn”.”
Tư Mã Tĩnh lạnh nhạt, thầm nghĩ vừa hay, hắn cũng không muốn bị nữ nhân này nắm tay luyện chữ.
Tô Chỉ vội rửa sạch vết mực trên bàn.
Sở Ngọc Lang sớm đã tập mãi thành thói quen, nàng không nhìn vết mực trên người, đi thẳng ra cửa trở về thay quần áo.
Chờ đến khi nàng thay y phục xong, lần nữa đến thư phòng thì nhìn thấy Tư Mã Tĩnh đang đọc “Thiên Tự Văn” theo Trường Dung.
Khác với trước kia ăn nói không rõ, một câu dài đều không nói được, hiện tại Sở Trĩ đọc đã rõ ràng hơn rất nhiều. Tuy rằng không xem chữ trên sách, chỉ theo Trường Dung đọc, giọng điệu cũng hơi kéo dài, nhưng đã tốt hơn trước kia quá nhiều rồi.
Sở Ngọc Lang đứng ngoài cửa nhìn một lúc lâu rồi yên lặng quay người, nhìn về phía chính viện.
Cảm xúc dưới đáy lòng nàng cuồn cuộn, có phần chua xót. Giống như một món đồ cố gắng rất lâu cũng không thể có, đột nhiên một ngày dễ như trở bàn tay lại có được trong tay.
Nương, Trĩ Nhi, đệ ấy thật sự dần dần tốt lên.
Mấy năm nay, Sở gia tìm đại phu khắp thiên hạ, đều nói Trĩ Nhi bị độc từ trong bụng mẫu thân mà sinh ra. Trị không hết, chỉ có thể chậm rãi cải thiện, cho dù trị liệu thế nào, cũng không có khả năng giống như người bình thường. Trừ khi có một ngày ông trời rủ lòng thương, trời giáng kỳ tích, như vậy mới có một tia khả năng.
Nhưng mà hiện giờ, Trĩ Nhi thật sự đang tốt lên. Có lẽ thật sự ông trời rủ lòng thương, nàng nên dẫn Trĩ Nhi đi đạo quan lễ tạ thần mới đúng.
Trời cao có đức hiếu sinh, tuy rằng nàng không phải người tốt, nhưng coi như cầu phúc khai ân vì Trĩ Nhi một lần cũng không sao.
Những nô tỳ trông coi lơ là bị đánh bản tử, còn chưa kịp bán đi. Nếu Trĩ Nhi không có việc gì, còn bởi vậy được phúc, như vậy trả khế ước bán mình cho các nàng rồi đưa ra phủ đi.
Tuy Tư Mã Tĩnh nhẫn nại đọc “Thiên Tự Văn” theo Trường Dung, nhưng lòng lại không ở đó. Hắn đã sớm phát hiện Sở Ngọc Lang đang đứng ngoài cửa.
Đứng ở bên ngoài âm thầm quan sát, lại không tiến vào, chẳng lẽ phát hiện cái gì à?
Sắc mặt hắn tối sầm lại.
Hôm nay, hình như hắn đã lộ hơi nhiều sơ hở. Nữ nhân này luôn luôn cảnh giác, không phải không có khả năng phát hiện.
Từ trước đến nay, hắn không phải kiểu người ngồi chờ chết, lập tức nghĩ đến đối sách.
Giữa trưa, hạ nhân mang đồ ăn lên.
Trường Dung thu sách lại, dẫn tiểu công tử đi phòng khách.
Mới vừa vào cửa, Tư Mã Tĩnh ngửi được mùi đồ ăn nóng hầm hập. Mấy ngày trước đây, mỗi ngày hắn uống thuốc đắng, ngay cả đồ ăn cũng là vị thuốc chua xót, còn muốn kiêng dầu mỡ thức ăn mặn, liên tục ăn chay.
Thái Tử tôn quý, ai dám sơ suất?
Hắn vốn là người kim tôn ngọc quý, món ăn có tinh xảo trân quý bày đẹp đẽ cũng có thể chọn lựa, lại bị bắt ăn cám nhiều ngày như vậy.
Giống như con uyên sồ(*) trên cây ngô đồng kia, đồ không mềm mại không ăn, nước không mát ngọt không uống bị bắt ăn chuột chết vậy, mùi vị trong đó có thể tưởng tượng được.
(*) Uyên sồ: Giống chim như chim phượng hoàng trong sách cổ.
Hiện giờ nhìn thấy rốt cuộc cũng có thể nếm thức ăn, cuối cùng Tư Mã Tĩnh mới thả lỏng chân mày.
Sở Ngọc Lang biết đã nhiều ngày Trĩ Nhi miễn cưỡng ăn, hôm nay có thể bỏ lệnh cấm, cố ý bảo phòng bếp nhỏ làm rất nhiều món Trĩ Nhi thích ăn.
Nô tỳ mang bát đũa lên, đứng ở một bên hầu hạ chủ tử dùng bữa.
Từ trước đến nay Sở Trĩ không kén ăn, đồ không thích cũng sẽ gắp ăn, nhưng mà cũng có đồ mình thích hơn những món khác. Ví dụ cậu nhóc rất thích tôm to hấp.
Sở Ngọc Lang tự mình gắp một con tôm, bóc vỏ, lại chấm nước chấm, sau đó để vào bát cậu nhóc, cong môi: “Hôm nay phòng bếp làm món tôm đệ thích nhất. Đệ đã ăn nhạt nhiều ngày rồi, mau nếm thử đi.”
Sao tiểu thư lại tự mình làm chứ, Trường Dung bất đắc dĩ, vội cầm khăn lau tay cho nàng.
Tư Mã Tĩnh mím môi, đè nén vẻ khinh thường xuống.
Nghe đồn đều nói vị đích trưởng nữ Sở gia này nặng nhất quy củ thế gia, có dáng vẻ thế gia nhất.
Thế mà dám lén lút còn tự mình bóc tôm, đây là dáng vẻ quy củ gì?
Hắn cũng không thích ăn tôm, đặc biệt không muốn ăn tôm do nữ nhân Sở gia này bóc.
Nhưng lại không thể lộ, vì thế hắn bèn học theo gắp tôm đưa vào bát Sở Ngọc Lang.
Trên mặt treo lên vẻ ngây thơ: “A tỷ ăn đi.”
Trong lòng cười lạnh: Hừ, ngươi cũng xứng lột tôm cho cô?
Hiện tại Tư Mã Tĩnh đã không rối rắm về vấn đề xưng hô nữa, phụ thân cũng đang kêu rồi, còn sợ một tiếng “A tỷ” này sao?
Bàn tay cầm đũa của Sở Ngọc Lang hơi run lên trong chớp mắt, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh.
Nàng mỉm cười: “Nhiều như vậy, Trĩ Nhi tự ăn là được rồi.”
Tô Chỉ ở bên cạnh cực có ánh mắt lột mấy con tôm, chấm nước chấm bỏ vào trong bát Tư Mã Tĩnh.
Tư Mã Tĩnh dời tầm mắt, đang chuẩn bị ăn cơm. Vừa cắn một miếng tôm, khóe mắt lại thấy Sở Ngọc Lang nhờ tay áo che đậy lặng lẽ ném con tôm trong chén kia xuống dưới bàn.
Bàn tay đang gắp tôm khựng lại, Tư Mã Tĩnh cúi đầu, trong lòng các loại suy đoán cuồn cuộn, gần như lập tức muốn nhổ nửa miếng tôm trong miệng ra.
Nhưng hắn nhịn, thân thể này là Sở Trĩ, muốn độc chết cũng chưa chắc thật sự có thể độc chết hắn.
Chỉ là nhanh như vậy, Sở Ngọc Lang đã ra tay à?
Tư Mã Tĩnh thong thả ung dung ăn hết toàn bộ con tôm kia, sau đó làm ra dáng vẻ ngây thơ, tiếc nuối nhìn Sở Ngọc Lang: “Ôi, sao tôm của a tỷ lại rơi rồi?”
Sở Ngọc Lang khựng lại, nàng không nhờ Trĩ Nhi lại thấy. Từ nhỏ nàng đã bị dị ứng với thịt tôm, rồi lại không muốn phụ tấm lòng của Trĩ Nhi, lúc này mới muốn lén vứt tôm đi. Lại không ngờ, sau khi đầu óc Trĩ Nhi tốt lên một chút thì đến cái này cũng có thể nhìn ra.
Tư Mã Tĩnh nói rồi gắp một đống tôm bỏ vào trong bát Sở Ngọc Lang, miệng nói: “Tôm này ăn rất ngon, a tỷ nếm thử đi.”
Sở Ngọc Lang nhìn tôm, lại nhìn Trĩ Nhi vui vẻ hiếm có. Nàng mềm lòng, nói: “Được, a tỷ nếm thử.”
Thấy Sở Ngọc Lang thật sự muốn ăn, Trường Dung không nhịn được nóng nảy, hô: “Tiểu thư!”
Xem ra tôm này thật sự có vấn đề, Tư Mã Tĩnh cười lạnh trong lòng.
Sở Ngọc Lang không do dự ăn một con, hương vị quen thuộc lại có phần xa lạ tràn ngập ở trong miệng. Nàng ngước mắt, thấy Trĩ Nhi đang nhìn mình nở nụ cười.
Không biết vì sao, nàng nhận ra chút kỳ dị trong nụ cười này. Nàng đè xuống cảm giác khác thường khó hiểu kia, cong môi cười: “Quả nhiên ăn rất ngon mà. Bảo sao Trĩ Nhi thích, ngày mai để phòng bếp tiếp tục làm.”
Chẳng qua là nổi mẩn mà thôi, uống hai bát thuốc là tốt rồi. Thật sự không phải việc lớn gì, có thể ăn tôm một lần với Trĩ Nhi thì cũng đáng giá. Khi chỉ có một người ăn, luôn sẽ thiếu chút thú vị, chỉ cần Trĩ Nhi có thể vui vẻ là được.
Tư Mã Tĩnh cụp mi, trên mặt ngoan ngoãn nói: “Ăn ngon thì a tỷ ăn nhiều một chút.”
Trong lòng cười lạnh: À, ăn đi! Cùng nhau ăn, ai sợ ai!
Tô Chỉ lưu loát ở một bên bóc vỏ, đều bỏ vào trong bát Tư Mã Tĩnh.
Sở Ngọc Lang ra hiệu cho Trường Dung bóc tôm, Trường Dung do dự, chậm rì rì bóc vỏ.
Trường Dung do dự, Tư Mã Tĩnh bèn tự mình gắp tôm, không nhanh không chậm bóc cho Sở Ngọc Lang.
Mặc kệ bỏ thêm thứ kỳ quái gì vào đây, người chết cũng không phải là hắn.
Trong nháy mắt, một đại đĩa tôm liền không có.
Bữa cơm này, ngoài Sở Ngọc Lang ra, tất cả mọi người đều rất khó chịu. Tư Mã Tĩnh hoài nghi có phải bỏ thêm hương tro đuổi quỷ vào tôm, vừa chịu đựng buồn nôn ăn nửa bàn tôm, vừa nhất định phải kéo Sở Ngọc Lang xuống nước.
Trường Dung và Tô Chỉ thì không nhịn được lo lắng trên người tiểu thư nhà mình bị mẩn ngứa.
Buổi chiều, Tư Mã Tĩnh về ngủ.
Sở Ngọc Lang gọi thầy thuốc trong phủ đến, kê hai toa thuốc. Nhưng mà thuốc vẫn có hiệu quả chậm, lúc chạng vạng, Sở Ngọc Lang vẫn mẩn đỏ hết người.
Trong phòng tắm khói bay mờ mịt, bọn tỳ nữ rải cánh hoa vào thùng tắm.
Trường Dung từng tầng cởi bỏ đai lưng cho tiểu thư nhà mình, nhìn thấy lưng ngọc vốn trắng nõn của tiểu thư đã rậm rạp che kín mẩn đỏ dưới lớp áo, nhìn thấy ghê người.
“Tiểu thư.” Giọng Trường Dung nghẹn lại, muốn chạm vào những nốt mẩn đỏ, lại có phần không đành lòng, nói: “Người tội gì chứ? Người căn bản không thể ăn tôm, cứ nói thẳng với tiểu công tử là được mà.”
Sở Ngọc Lang thản nhiên, bước vào thùng tắm: “Chỉ là nổi lên chút mẩn đỏ thôi, cũng đâu phải không lặn được. Làm gì đến nỗi thế?”