Tư Mã Tĩnh bị người ta hận đến ngứa răng, hiện tại trong lòng đang nghĩ xem làm thế nào để khơi mào nội chiến Sở gia, huynh đệ bất hoà gì đó, ngẫm lại thật khiến người ta sung sướng.
Sở Nam không biết suy nghĩ trong lòng nhi tử, mặt đầy từ ái sờ sờ đầu của hắn: “Sắc trời không còn sớm, tối nay ăn cơm cùng nhau đi. Khoảng thời gian này vi phụ bận rộn, đã lâu không ăn một bữa cơm yên ổn với các con rồi.”
Sở Ngọc Lang tất nhiên không có gì để từ chối, mấy người bèn cùng nhau đến chính sảnh. Người một nhà cùng nhau ăn cơm dẫu sao không tiện bỏ rơi ai, Sở Nam bèn sai người gọi cả Tiểu Thôi thị tới.
Bọn tỳ nữ nối đuôi nhau vào, trong tay nâng khay, theo thứ tự dâng đồ ăn.
Tiểu Thôi thị ngồi ở bên cạnh Sở Nam, trên mặt treo nụ cười nhiệt tình, hỏi han Sở Ngọc Lang ân cần, diễn hình tượng từ mẫu vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy rằng Sở Ngọc Lang không thích Tiểu Thôi thị, nhưng vẫn nể tình mà diễn theo. Dẫu sao phụ thân còn ở chỗ này, lại có nhiều hạ nhân đang nhìn, duy trì biểu hiện mẫu từ tử giả dối, trăm lợi không hại.
Hỏi Sở Ngọc Lang xong, Tiểu Thôi thị lại dịu dàng cười hỏi Tư Mã Tĩnh: “Mấy ngày nay Trĩ Nhi ở tộc học thế nào, đã quen chưa?”
Tư Mã Tĩnh lại khác với Sở Ngọc Lang, Tiểu Thôi thị là thứ gì, cũng xứng nói mấy lời như vậy với hắn. Hắn xoay đầu, uống miếng canh, dứt khoát bỏ qua người này, không thèm nhìn một cái.
Tiểu Thôi thị hơi xấu hổ: “Trĩ Nhi, sao đứa nhỏ này còn sợ người lạ như vậy? Mẫu thân lại không phải người ngoài.”
“Trĩ Nhi?” Sở Ngọc Lang dùng ánh mắt nhắc nhở Tư Mã Tĩnh, ý bảo hắn bận tâm đến phụ thân một chút.
Tư Mã Tĩnh căn bản không dao động, tao nhã ăn cơm của mình.
Sở Nam cũng đã nhìn về phía Tư Mã Tĩnh, nhưng ông ấy không nói gì, chỉ gắp đồ ăn cho hắn: “Không phải thích ăn tôm à, ôn bài mệt rồi, bồi bổ đi con.”
“Phụ thân cũng ăn đi.” Tư Mã Tĩnh rất nhanh vào vai, cũng gắp cho Sở Nam một món đồ ăn.
Sở Nam thoải mái cười phá lên, liên tục khen tốt. Cuối cùng, ông ấy mới nhìn về phía Tiểu Thôi thị, nói: “Được rồi! Lúc ăn cơm, hỏi mấy cái này làm gì?”
Nhìn cảnh phụ tử với nhau, trong lòng Tiểu Thôi thị hận đến hoảng.
Trên mặt bà ta còn treo vẻ dịu dàng, cười nhận bậc thang Sở Nam đưa qua nói là mình không phải. Bàn tay bà ta đặt dưới bàn lại âm thầm sờ sờ bụng, hận bản thân không biết cố gắng.
Sở Ngọc Lang ngồi ở bên cạnh, nhìn rõ ràng động tác nhỏ của bà ta. Trong lòng lại cười nhạo, muốn con á, đáng tiếc bà ta không bao giờ có khả năng có.
Năm đó Tiểu Thôi thị vì nhận nuôi Trĩ Nhi, vậy mà đút thuốc xổ cho đứa trẻ hai tuổi, muốn vu oan giá họa cho Sở Ngọc Lang.
Cũng may Sở Ngọc Lang rất nhạy bén, từ nhỏ đã không tin bất kỳ kẻ nào, phàm là đồ đưa vào mồm đều phải để tỳ nữ ăn thử. Nếu không dựa vào dạ dày của đứa bé hai tuổi mà thật sự lầm ăn thuốc kia vào, thượng thổ hạ tả chắc chắn không chịu nổi.
Nàng tìm hiểu nguồn gốc bắt được là trò của Tiểu Thôi thị, nhưng mà lại không có chứng cứ. Tiểu Thôi thị cũng không coi một tiểu cô nương chín tuổi vào mắt, làm bộ làm tịch giả vờ vô tội ở trước mặt nàng.
Nhưng mà trước nay Sở Ngọc Lang vẫn luôn là người tàn nhẫn, dám ra tay với người bên cạnh nàng thì sẽ phải trả giá.
Nàng biết Tiểu Thôi thị một lòng muốn có con, còn để thầy thuốc trong phủ mở đơn thuốc điều trị thân thể. Nàng cũng không nương tay, dứt khoát để tiểu đồng sắc thuốc cho thêm chút đồ vào đơn thuốc.
Cũng là Tiểu Thôi thị không biết rõ, thầy thuốc trong phủ kia vốn đều là người của đại Thôi thị đã quá cố, chỉ nghe lời của Sở Ngọc Lang.
Hiện giờ, nhiều năm như vậy đi qua, Tiểu Thôi thị vẫn luôn không có con cũng do tác dụng của thuốc kia.
Đang suy nghĩ, trong bát của Sở Ngọc Lang xuất hiện một con tôm.
Tư Mã Tĩnh dùng vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng trong mắt lại có chút dò xét: “A tỷ cũng ăn đi.”
Hiện tại hắn vẫn không có hiểu nổi, rốt cuộc ngày đó Sở Ngọc Lang có ý gì, hay là chỗ tôm đó đã bị Sở Ngọc Lang động tay chân vào.
Sở Ngọc Lang nhìn tôm trong bát, hơi nhăn mày, rất nhanh lại giãn ra, nàng mím môi cười: “Được.”
Sở Nam hơi dừng đũa, có phần không xác định hỏi: “Lang Nhi, không phải con không thể ăn tôm à?”
Ông ấy còn nhớ rõ, đứa nhỏ này dường như có thể chất giống mẫu thân nàng, khi còn nhỏ một lần ăn tôm bị nổi mẩn. Nghĩ đến đại Thôi thị, ông ấy lại không khỏi thở dài.
“À, vậy à, con quên mất đấy.” Sở Ngọc Lang cười, gắp tôm về: “Trĩ Nhi tự ăn đi.”
Không thể ăn tôm?
Tư Mã Tĩnh nhíu mày, hỏi: “Nhưng lần trước tỷ tỷ ăn mà.”
“Trĩ Nhi nhớ nhầm rồi.” Sở Ngọc Lang vòng vo, đang muốn nói chuyện khác lại bị một tiếng buồn nôn cắt ngang.
Tiểu Thôi thị thất thố đẩy thịt cá trước mặt ra, đè ngực lại.
Ánh mắt Sở Ngọc Lang khựng lại thấy Sở Nam đã vui mừng đỡ lấy Tiểu Thôi thị, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe à?”
Cũng không trách Sở Nam hiểu sai, phụ nhân nhiều năm như vậy không có con nối dõi, mới ăn hai miếng cơm đã buồn nôn với thịt cá, có thế nào cũng làm người ta nghĩ nhiều.
Tiểu Thôi thị hiển nhiên cũng vậy. Bà ta đè ngực mình, trong mắt hiện lên cảm xúc vui mừng.
Bà ta có thai, chắc chắn là bà ta có thai!
“Không biết sao mà dạ dày khó chịu lắm.”
Sở Ngọc Lang cụp mi, khóe môi cong đường cong xinh lên: “Mẫu thân, chẳng lẽ là..., Trường Dung ngươi đi mời thầy thuốc trong phủ đến, xem mạch cho mẫu thân.”
Tiểu Thôi thị nhìn trượng phu quan tâm ở bên cạnh, chỉ cảm thấy thở ra được một hơi dài trước mặt Sở Ngọc Lang. Khi bà ta quay đầu nhìn về phía Sở Nam, vẻ mặt hạnh phúc lại mang theo chút ngượng ngùng: “Chuyện này... Ta cũng không biết, có lẽ chỉ là bị lạnh bụng.”
Tuy nói vậy nhưng vẻ mặt cũng là nhận định mình đã có thai. Bà ta tính toán, nguyệt sự đã hơn một tháng gần hai tháng chưa đến, phía trước bởi vì trong phủ xảy ra không ít chuyện nên vẫn chưa từng chú ý.
Mười ngón tay bà ta khẽ vuốt ve bụng, trong lòng đã suy nghĩ đây là thai nam hay nữ.
Không, đây nhất định là con trai. Thanh Vân Quán chẳng phải rất linh à, Sở Ngọc Lang mới đi cầu, đầu óc đức ngốc đã khỏi. Bà ta thành tâm muốn một đứa con trai, nói vậy thần tiên nhất định cũng sẽ thương hại bà ta.
Lão gia chưa bao giờ thiếu nữ nhi, ngoài Sở Ngọc Lang, hậu viện còn một đống thứ nữ đấy. Nhưng mà nhi tử chỉ có một đứa ngốc, nhiều năm như vậy, lão gia vẫn luôn muốn có thêm đứa nữa.
Đáng tiếc hiện tại đứa ngốc đã khỏi, nếu không Sở gia này nhất định là của nhi tử bà ta!
Không, cũng không hẳn vậy! Nhi tử bà ta cũng là con chính thất, sao không thể tranh đây? Huống hồ trước kia đứa ngốc này choáng váng nhiều năm như vậy, sao có thể so được với nhi tử bà ta?
Nếu Sở Ngọc Lang biết suy nghĩ của bà ta, nhất định sẽ cười nhạo đầu óc bà ta nghĩ quá nhiều rồi. Đây còn chưa biết có thai hay không mà đã muốn tranh gia sản.
Trên mặt Sở Ngọc Lang treo nụ cười, tinh tế quan tâm thân thể mẫu thân.
Tư Mã Tĩnh ngồi ở bên cạnh chỉ cảm thấy nụ cười của nàng hơi lạnh, làm cho đáy lòng người ta không khỏi sởn gai ốc.
Rất nhanh, Trường Dung đã dẫn thầy thuốc trong phủ vào.
Không đợi thầy thuốc trong phủ hành lễ, Sở Nam đã thúc giục ông ta chẩn trị cho Tiểu Thôi thị, trong lòng ông ta cũng rất căng thẳng. Nhiều năm như vậy ông ấy vẫn luôn chỉ có một nhi tử là Trĩ Nhi, bởi vì không sinh ra được người thừa kế, dẫn tới nhiều năm như vậy Sở Hùng không dâng sổ con lập Thế tử.
Ông ấy chờ nhi tử này sinh ra đã rất nhiều năm, đáng tiếc bên trong hậu viện không có ai mang thai.
Nếu, cái thai này của Tiểu Thôi thị thật sự là con trai, vậy ông ấy lại có thêm một đứa con dưới gối chính thất. Nếu thật sự như vậy, ông ấy nằm mơ đều có thể cười tỉnh.
“Thẩm đại phu, mời vào.” Sở Ngọc Lang mỉm cười tránh ra. Năm đó thầy thuốc trong phủ mở đơn thuốc cho Tiểu Thôi thị đã sớm xin từ chức đi xa, phương thuốc kia ôn hòa lại có bí mật, hẳn là không tra ra.
Cho dù có tra ra, cũng sẽ không có người nghĩ đến trên đầu nàng, dẫu sao năm đó nàng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi.
Sở Ngọc Lang không rõ thuốc kia còn tác dụng không, cũng không thể phán đoán tiểu Thôi thị có thật sự có không. Nếu có, vậy coi như Tiểu Thôi thị tốt số.
Thẩm đại phu kia lót gối bắt mạch, tỉ mỉ bắt mạch cho Tiểu Thôi thị, một khuôn mặt già đầy nếp nhăn chau lại, sắc mặt ông ta nặng nề.
“Thẩm đại phu, thế nào?” Sở Nam căng thẳng.
Qua lúc lâu, Thẩm đại phu mới thu tay, vuốt chòm râu hoa râm, nói: “Không phải chuyện gì lớn. Phu nhân là bị lạnh nên đầy bụng. Trong khoảng thời gian này thời tiết oi bức, nhớ đừng tham ăn lạnh.”
“Phì…” một tiếng cười truyền đến, phá vỡ cục diện yên tĩnh này.
Sở Ngọc Lang nghiêng người nhìn lại, thấy Tư Mã Tĩnh cười đến có phần càn quấy.
“Trĩ Nhi.” Nàng nhìn cậu nhóc một cái, nhỏ giọng cảnh cáo.
Phụ thân hy vọng vô ích, lúc này tâm trạng đang không tốt. Trĩ Nhi còn cười, là ngại phụ thân còn chưa đủ tức giận à? Còn dám lửa cháy đổ thêm dầu, đây là ỷ vào phụ thân sẽ không đánh đệ ấy?
Đầu óc Tiểu Thôi thị ong ong, đều chỉ cảm thấy bên tai không nghe được âm thanh gì nữa, chỉ có từng tiếng “đầy bụng” của Thẩm đại phu còn bồi hồi ở bên tai.
Bà ta không thể tin nổi hỏi lại: “Ngươi nói cái gì? Vừa rồi ngươi nói cái gì, đầy bụng cái gì?”
“Phải, phu nhân nhớ đừng tham ăn lạnh...”
“Không có khả năng!” Tiểu Thôi thị trừng mắt, túm ống tay áo Thẩm đại phu không buông: “Không có khả năng! Ngươi lặp lại lần nữa! Sao ta có thể là đầy bụng! Rõ ràng nguyệt sự của ta...”
Nguyệt sự của bà ta rõ ràng đã gần hai tháng không tới, sao có thể là đầy bụng chứ.
Thẩm đại phu nghe đến đây, cũng đã hiểu rõ ý bà ta, bất đắc dĩ nói: “Phu nhân, trong cơ thể ngài âm hàn, nếu có nguyệt sự không đều, ta kê một đơn thuốc cho ngài?”
Tiểu Thôi thị còn muốn nói tiếp gì đó, Sở Nam cũng đã đen mặt kéo bà ta ra, nói với Thẩm đại phu: “Vậy làm phiền đại phu kê đơn thuốc.”
Thẩm đại phu chắp tay, thu dọn đồ xách hòm thuốc đi với Trường Dung ra gian ngoài.
“Phu quân, ta...” Tiểu Thôi thị kéo ống tay áo Sở Nam, khóc như hoa lê dính hạt mưa muốn nói gì, Sở Nam cũng đã rút ống tay áo về.
“Người đâu, đưa phu nhân về nghỉ ngơi.” Ông ấy không mặn không nhạt an ủi: “Thân thể của mình thì phải tự chú ý, đừng nghĩ quá nhiều trở về nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện con cái phải xem duyên phận.”
Tiểu Thôi thị mất hồn mất vía bị tỳ nữ đỡ rời đi, Sở Ngọc Lang nhìn bóng dáng bà ta, trong lòng không hề có chút áy náy nào. Lúc trước nếu bà ta dám động vào Trĩ Nhi thì phải chuẩn bị cho việc trả giá.
Nàng giấu đi nét hờ hững nơi đáy mắt, trên mặt một lần nữa đeo lên vẻ quan: “Phụ thân cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, con với Trĩ Nhi đi về trước?”
Sở Nam thở dài, phất phất tay: “Các con trở về đi, nghỉ ngơi sớm chút.”