Sở Nam không muốn chèn ép người cùng tộc, từ nãy đến giờ hàng chân mày của nàng vẫn luôn nhíu lại.
Chuyện mà Sở Ngọc Lang muốn làm, chưa từng một lần nàng nhụt chí vì không thành. Nàng cho ra vài ví dụ, phóng đại dã tâm của Sở Hoa ở trước mặt phụ thân, thao thao bất tuyệt, cuối cùng khuyên được Sở Nam.
“Ta nghe nói con đang hỏi thăm về vị Quận chúa giả kia?” Sở Nam hỏi.
Dẫu sao vị Quận chúa kia không phải huyết mạch hoàng gia thật. Bệ hạ nể mặt Tĩnh Dương Công chúa nên chỉ ban cho phân vị Quận chúa. Đến phong hào cũng không cho chứ càng đừng nói đến đất phong gì cả.
Tư Mã Tĩnh ở bên cạnh nghe, chán chết chấm bút lông. Xì, quả nhiên hắn đoán không sai. Quận chúa dởm kia, làm sao đấu lại được hồ ly Sở Ngọc Lang này?
“Phụ thân yên tâm, con biết đúng mực.” Sở Ngọc Lang gật đầu, kiến nghị: “Tuy rằng trước đó con đã nói với điện hạ, nhưng sợ là hắn ta không để ở trong lòng. Chuyện Quận chúa giả con sẽ giải quyết, Trấn Võ Hầu nhất định phải mượn sức. Nếu vị tiểu Quận chúa này thật sự một lòng say mê điện hạ, có thể nàng ta cũng cam lòng làm một Trắc phi.”
Sở Nam nói: “Sợ là Tĩnh Dương Công chúa sẽ không đồng ý. Huống hồ tính cách vị Quận chúa kia cao ngạo, e rằng không phải người có thể cúi đầu ở dưới người khác.”
Sở Ngọc Lang cười nhạt nói: “Chỉ cần điện hạ đi thỉnh chỉ tứ hôn trước, định ra Vương phi. Cho dù Tĩnh Dương Công chúa không đồng ý, con cũng có thể làm Quận chúa giả cam lòng làm trắc phi.”
Răng rắc, Tư Mã Tĩnh bóp gãy thanh mực.
Từ từ, vừa rồi Sở Ngọc Lang nói gì?
Cho dù Quận chúa dởm không muốn, nàng cũng sẽ đưa người vào phủ Thịnh Vương?
Tư Mã Tĩnh bị lời nói này làm cho sửng sốt. Một tay hắn cầm bút, đến mực nhỏ trên giấy cũng không phát hiện.
Hiện tại hắn sâu sắc cảm thấy có phải khi còn nhỏ Sở Ngọc Lang bị cửa kẹp vào đầu không.
Những thế gia này luôn luôn truyền thống tẩy não cho con nối dòng, nhưng mấy thứ này chẳng có tác dụng gì với nữ nhân cả. Sau khi những nữ tử này thành thân phần lớn đều ngưỡng mộ phu quân, lục đục tranh giành tình cảm với nhau.
Hắn không ngờ Sở Ngọc Lang có vinh dự gia tộc cao vậy, không đi xử lý Quận chúa dởm kia, còn tìm mọi cách muốn nạp người vào Vương phủ. Nàng đang mưu đồ gì đây?
Thứ cho Tư Mã Tĩnh không thể hiểu nỗi mạch não của Sở Ngọc Lang, chẳng lẽ Sở Ngọc Lang thật sự rễ tình đâm sâu với Tư Mã Huân, vì nghiệp lớn của Tư Mã Huân cam lòng hy sinh bản thân?
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị hắn phủ định. Hắn bỏ qua chút không thoải mái trong đáy lòng kia, lạnh nhạt nghĩ Sở Ngọc Lang ích kỷ như vậy, có thể vì ai cam tâm tổn hại ích lợi của mình đây?
Ừm, nàng chắc chắn sẽ suy xét vì bản thân.
Quả nhiên, Sở Ngọc Lang cụp mi, nhỏ giọng nói một câu: “Phụ thân yên tâm. Chờ chuyện nơi đây rõ ràng, Thái Tử và điện hạ sẽ không đáng để chúng ta phải lo sợ.”
“Hoàng Hậu đời kế tiếp chắc chắn đi ra từ Sở gia.”
Sở Nam vừa lòng, vuốt chòm râu, gật đầu: “Điện hạ vốn muốn chờ sau khi Thái Tử khoẻ mạnh thì đi cầu chỉ tứ hôn. Nhưng mà Thái Tử vẫn luôn đóng cửa ở Đông Cung không ra, cũng không biết thế nào.”
Nghe được về mình, Tư Mã Tĩnh nắm bút, lẳng lặng nghe.
“Người của chúng ta không ai vào được à?” Sở Ngọc Lang nhăn đôi mày đẹp lại.
Sở Nam lắc đầu: “Trương thái y là người của chúng ta, nhưng hiện tại Đông Cung cấm bất kỳ kẻ nào ra vào.”
Tư Mã Tĩnh nghe vậy, trong lòng cười nhạo. Nhi tử tốt, đệ đệ tốt kia của các ngươi, hiện tại ở ngay Đông Cung đấy.
Ngày thường Sở Ngọc Lang không thích nhất là phải đợi, nàng làm việc nhất định phải nắm giữ tiên cơ, tiên hạ thủ vi cường. Nhưng hiện tại Đông Cung giống như thùng sắt, không cài cắm được bất cứ thứ gì vào nổi.
Nhưng mà chuyện này không phải không có chỗ tốt, Sở Ngọc Lang nói: “Điện hạ cũng có thể củng cố địa vị trước. Thái Tử không có mặt, không gian phát huy của điện hạ lại càng lớn hơn nữa.”
Sở Nam gật đầu.
Tư Mã Tĩnh lạnh mặt, trong lòng cười lạnh, dã tâm lớn thật.
Tuy rằng còn không biết khi nào có thể đổi về nhưng khoản nợ trong lòng Tư Mã Tĩnh đã càng tích càng cao.
Bên kia, Sở Nham nổi giận đùng đùng trở về nhà.
Tiểu bá vương này trước giờ hoành hành ngang ngược ở trong thư viện, mọi việc đều thuận lợi, thu vô số tiểu đệ. Hiện tại năm lần bảy lượt bị Tư Mã Tĩnh vả mặt, nào còn có thể nhịn nổi?
Tuy rằng Sở Hoa không quan tâm mấy chuyện này, nhưng Triệu thị đặt nhi tử này vào trong mắt thương yêu hết mực, bà ta chỉ có một đứa con trai này.
Sở Nham cũng biết ai thương nhóc ta. Vừa về đến nhà nhóc ta lập tức bổ nhào vào trong lòng mẹ cáo trạng.
“Mẫu thân, có người bắt nạt con! Là đám tì nữ của thằng ngốc kia. các nàng lại đánh con nữa.” Sở Nham hầm hừ nói, thêm mắm thêm muối một phen, nói ra chuyện ở thư viện hôm nay.
Triệu thị đau lòng đến rớt nước mắt, cầm cánh tay Sở Nham xem xét tỉ mỉ.
“Ui da, đồ trời đánh kia, cánh tay này sao có thể bị hai tiện tì kia làm bị thương thành thế này?”
Sở Nham hơi chột dạ. Nhóc ta rụt tay lại muốn tránh thoát mẫu thân. Vết thương này thật ra là bị tiên sinh đánh, nhưng nhóc ta chắc chắn sẽ không nói chuyện mất mặt như vậy, để mẫu thân tưởng do người đứa ngốc kia mang đến làm bị thương.
“Con chờ đó, mẫu thân nhất định đòi lại công bằng cho con!” Triệu thị đè nén lửa giận xuống, túm cánh tay nhi tử muốn đi ngay: “Chúng ta cùng nhau đến trước mặt tổ mẫu con nói rõ ràng việc này. Đám tiện tì đó dám đánh chủ tử, hôm nay nhất định phải cho hai con tiện tì kia đền mạng!”
“Mẫu thân không cần đâu, thật sự không cần! Chỉ là vết thương nhỏ...” Sở Nham chột dạ rút tay về.
“Vết thương nhỏ? Thế này sao có thể là vết thương nhỏ được? Hai tiện tì kia dám phạm thượng, chết một vạn lần cũng không đủ bồi thường cho con ta!”
Lúc bọn họ đang lôi kéo, Sở Hoa từ bên ngoài đã trở lại. Ông ta thấy thê tử và nhi tử đang lôi kéo ở đây, không khỏi nhăn mày.
“Các ngươi đang làm gì thế hả?”
Triệu thị bỗng nhiên bị quát sợ tới mức rụt người lại một cái. Bà ta quay đầu lại thấy là Sở Hoa đã trở lại, vội nói rõ ràng việc này. Sau đó muốn thúc giục ông ta đưa nhi tử đến chỗ tổ mẫu đòi lại công bằng.
“Đi cái gì mà đi!” Sở Hoa nhíu chặt mày đến có thể kẹp chết con ruồi, nhìn thoáng qua tỳ nữ vây quanh bốn phía, nói: “Lui cả ra đi.”
Bọn tỳ nữ hành lễ, lần lượt theo thứ tự đi xuống.
Sở Hoa nhìn phu nhân vụng về của mình, tức giận đến gan đau: “Vừa rồi ngươi nói gì? Muốn đi chỗ lão phu nhân để tố cáo cháu đích tôn của bà ấy? Chỉ vì Nham Nhi nói mình bị hai tỳ nữ bên người Sở Trĩ đánh?”
Triệu thị ấp úng hai tiếng, khinh thường: “Đều là tôn tử phủ Sở Quốc công, dựa vào cái gì mà con thiếp phải bị hai nô tỳ của thằng nhóc đó giẫm đạp? Cho dù bà ấy là tổ mẫu ruột của đứa ngốc kia thì cũng phải công bằng tí chứ?”
Sở Hoa bị tức đến bật cười: “Nàng cho rằng nàng là thứ gì? Lão thái thái là người ngoài mặt hiền từ lòng dạ hiểm độc. Bà ấy cho nàng chút sắc mặt tốt, nàng thật sự coi là mình có chỗ đứng gì à? Chỉ dựa vào nàng? Nàng chỉ là một tức phụ thứ xuất, nói công bằng gì, cho nàng công bằng mới là không công bằng đấy!”
“Nghĩ tới Sở Hoa ta khôn khéo một đời, sao lại cưới phải thứ ngu xuẩn như nàng chứ? Đầu óc Nham Nhi không tốt, đều là vì giống nàng!”
Triệu thị tủi thân gần chết, nàng ta buông tay gạt lệ mắng: “Sao có thể trách thiếp được đây! Ông là đồ không tiến bộ, con nối dõi của mình cũng không bảo vệ được.”
“Nữ nhi của ông bây giờ còn vì tiểu tiện nhân Sở Ngọc Lang mà bị nhốt ở Thanh Vân Quán cầu phúc đấy. Nhi tử ông lại bị đứa ngốc đại phòng ức hiếp, sao ông không có dũng khí, thế này rồi còn vẫn luôn chịu đựng? Ông muốn nhẫn nhịn đến khi nào!”
Lời này khiến cho Sở Nham đồng cảm mãnh liệt. Cho đến bây giờ nhóc ta cũng không biết sao a tỷ của nhóc ta bị đưa đến Thanh Vân Quán.
Chuyện Sở Ngọc Khê được coi như cấm kỵ, người Sở gia biết được từ trên xuống dưới đều bị bịt miệng, không tiết lộ tí nguyên nhân gì.
Triệu thị cũng coi như là một trong số những người biết chuyện, nhưng nhi tử bà ta không biết, sẽ không có người nói với nhóc ta những chuyện dơ bẩn này.
“Chuyện tiệc ngắm hoa ngày đó căn bản không thể trách Khê Nhi, con bé chỉ là...” Phạm vào sai lầm mà bất kỳ cô nương gia nào cũng sẽ phạm phải.
Lời phía sau Triệu thị thấy sắc mặt Sở Hoa quá mức khó coi nên sợ hãi, nuốt lời trở về bụng.
Trong việc này, Sở Ngọc Khê thật sự rất oan uổng, nàng ta lạc đường ở vườn hoa. Kết quả gặp được một nam tử áo trắng tay cầm quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng.
Tuổi tác nam tử kia không lớn, mắt đào hoa mang theo ý cười, mở miệng vấn an nàng ta trước.
Sở Ngọc Khê không biết thân phận người này, nên ngây ngốc đi dạo vườn một lúc với gã, sau đó phút cuối cùng hai người tặng nhau túi thơm.
Chuyện tiếp đó thì lớn rồi, Sở Ngọc Lang mang theo tổ mẫu tới, gặp được cảnh này.
Việc này vốn cũng không là gì, nhiều lắm bị phạt chép nữ giới năm mươi lần, có khi còn có thể thành chuyện hay.
Nhưng hỏng ở chỗ, vị công tử này họ Ngu. Là đích trưởng công tử phủ Võ An Hầu, tương lai phải kế thừa Hầu phủ.
Tộc Ngu thị Võ An Hầu là người nào chứ? Đó là mẫu tộc của Thái Tử, quan hệ như nước với lửa cùng Sở gia.
Nếu việc này truyền đến tia Thịnh Vương điện hạ, lại bị thêm mắm dặm muối một phen, chẳng phải là muốn cho Thịnh Vương điện hạ hoài nghi bọn họ lén có cấu kết gì với đảng Thái Tử à?
Sở Ngọc Khê không biết thân phận đối phương, nhưng mà công tử Ngu gia kia lại biết rõ thân phận của nàng ta. Đây tất nhiên là một cái bẫy.
Sở lão phu nhân bị đứa cháu gái vụng về này làm cho tức giận. Chờ sau khi về nhà thì nghe theo ý kiến của Sở Ngọc Lang, đưa người đến Thanh Vân Quán.
Mặc cho Triệu thị có cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Triệu thị còn có thể làm sao bây giờ, bà ta đi hỏi phu quân của mình. Không nghĩ tới Sở Hoa cũng rất phiền lòng với nữ nhi này, cảm thấy đưa người đến Thanh Vân Quán dưỡng một thời gian cũng tốt, có khi ông trời mở mắt còn có thể làm cho đầu gỗ của nàng ta tỉnh táo hơn.
Sở Hoa dùng tay chỉ Triệu thị, tức đến run cả tay, qua lúc lâu cũng không nói nổi một lời, phất tay áo bỏ đi.
Một chuyến này, Sở Nham càng chán ghét Sở Trĩ. Nhóc ta kéo cánh tay Triệu thị: “Mẫu thân, người đừng tức giận. Con chắc chắn sẽ cho đứa ngốc kia trả giá đắt!”
“Vẫn là con biết thương người.” Triệu thị sờ đầu con trai, chầm chậm thở dài: “Không biết khi nào a tỷ của con mới có thể trở về đây.”
Nói đến bên này, Sở Hoa một mình trở về thư phòng, nhìn thư phòng bày biện quen thuộc, không khỏi lại nghĩ tới thằng quỷ con ngày ấy đứng ở chỗ này nói ẩu nói tả bừa bãi.
Tay ông ta run lên, thiếu chút nữa tức đến quăng luôn cái chén.
Những lời oán trách của Triệu thị hôm nay, khơi mào không cam lòng trong lòng ông ta. Ông ta trù tính kế hoạch lâu như vậy, lại bị hủy trong một sớm chỉ vì đứa ngốc kia đột nhiên khỏi bệnh. Thế này bảo ông ta làm cam lòng sao nổi?
Hơn nữa việc hôm nay, trong mắt Sở Hoa xuất hiện sát ý. Ông ta híp mắt, giơ tay xoa thái dương, đè tâm tư kia xuống.
Hươu chết về tay ai còn chưa chắc đâu. Thật sự không cần phải sớm hạ quyết định như vậy.