Chương 18: Dọa Sợ
Phía trong trung tâm đội ngũ áp giải, có 2 tên ngoại hình cực kỳ bắt mắt nhìn qua có thể thấy được chính là thủ lĩnh của cả đội, 1 kẻ thân cao 1m8, tóc vàng, bên ngoài mang 1 cái nỏ rất lớn dài hơn 1m bằng gỗ dày vô cùng bóng lượn, thanh nỏ cực kỳ đặc biệt, trên thân nỏ thiết kế đến 10 rãnh dọc liên kết với dây nỏ.
1 kẻ khác thân hình thấp bé chỉ khoảng 1m55 nhưng thân hình vô cùng lực lưỡng, hắn có mái tóc nâu ngoại hình đặc sệt người đế đô. Trên tay hắn có đeo 1 đôi quyền sắt rất lớn, nó to bằng bắp đùi của người bình thường.
Gã tóc vàng nở nụ cười nhạt nói:
"2 bộ lạc này, nữ nhân đều xinh xắn, nhất là con bé tóc đỏ của bộ lạc Sadon kia, da thịt vừa trắng nõn, căng tròn, khuôn mặt làm người khác phải mê đắm. Nhất là lúc nó chống cự làm cho khao khát chiếm hữu của ta càng dâng cao. Tiếc là mấy vị đại nhân ở đế đô muốn giữ trinh tiết cho nô lệ thì mới bán được giá cao."
Trong mắt hắn dâm quang bộc lộ rõ ràng. Mắt khẽ liếc qua kẻ tóc nâu bên cạnh. Chính gã tên Pau này là người ngăn cản hắn x·âm p·hạm cô gái kia.
Nhưng nếu không có gã cũng không thể dễ dàng khống chế cô gái kia như vậy. Nữ nhân đó vậy mà có thể né được thập liên sát của ta. Lại còn có đế cụ.
Nói rồi hắn nhìn về phía 1 cái bọc màu đen rất lớn chứa đồ vật dài tầm hơn 1m, bề ngang cũng gần nửa mét, treo trên xe chứa chiến lợi phẩm. Ánh mắt hơi lóe lên vẻ tham lam nhưng chợt rút lại.
Địa vị của gã Pau rất lớn, hắn là kẻ đến từ đế đô, là hầu cận của các đại nhân vật kia, không giống như hắn chỉ là 1 kẻ làm thuê. Đế cụ mặc dù giá trị rất lớn nhưng hắn lại không có can đảm dám c·ướp.
Lúc này chợt có 1 tên thuộc hạ ở phía trước chợt đến trước mặt hắn, cuối đầu, cung kính nói:
"Thưa 2 vị đại nhân, phía trước bỗng nhiên xuất hiện 1 kẻ lạ mặt, mang mặt nạ cản đường, hắn gọi hắn là Ace Of Spades."
Tâm trạng của tên tóc vàng Joe đang không tốt, nghe thấy vậy liền nổi giận mắng:
"Hừ, tên nào mắt đui mù dám chặn đường. Ace Of Spades? hắn nghĩ nơi đây là sòng bài sao, cho 2 người đi lên xử lý hắn. Dám chặn đường bọn ta rõ là muốn c·hết."
Pau ở 1 bên nghe không hề có ý ngăn cản, trầm ngâm nhìn về hướng đế đô. Tên thuộc hạ nhanh chóng nghe lệnh liền lui ra ngoài.
Bỗng 5 phút sau, tên thuộc hạ khẽ quay lại, khuôn mặt vô cùng vội vàng, sợ hãi nói:
"Đại nhân, 2 người đi lên đều bị người kia g·iết c·hết. "
Tên Joe khẽ nhăn mặt nói:
"Hừ, thì ra là có chút thân thủ đâm ra ngạo mạn, cho 10 người lên cho ta, đem thủ cấp của hắn đến cho ta."
Tên thuộc hạ nghe vậy liền vâng dạ, sau đó nhanh chóng quay lại sắp xếp người.
5 phút sau tên thuộc hạ đó lại quay lại với khuôn mặt vô cùng sợ hãi, khuôn mặt tên Joe lúc này đã mất kiên nhẫn chợt nỗi giận nói:
"Lại có việc gì?"
Tên thuộc hạ liền quỳ mọp xuống, trán chảy đầy mồ hôi hấp tấp nói:
"Thưa đại nhân, 10 tên lên đều bị hắn g·iết rồi."
Lúc này tên Joe chợt nhăn mặt, quay lại hỏi:
"Cái gì?"
Tên thuộc hạ liền lặp lại lời nói:
"Dạ, 10 người đi lên đều bị người kia g·iết c·hết."
Đã nghe rõ lời tên thuộc hạ, tên Joe chợt nghiến răng, trợn mắt nói:
"Thì ra là 1 kẻ có bản lĩnh, muốn đến q·uấy r·ối, tên kia ra tay như thế nào, 10 tên kia không mang theo súng sao."
Tên thuộc hạ liền hấp tấp nhớ lại nói:
"Dạ, 10 tên đó có mang súng nhưng kỳ lạ là đều rút súng ra nhưng lại không có tiếng súng bắn, sau đó mỗi người đều tự nhiên bất động nằm xuống, không còn cử động."
Tên Joe chợt lẩm bẩm lại : “Tự nhiên bất động”. Ánh mắt nhìn hướng phía tên Pau. Tên Pau nghe thấy vậy cũng lộ ra chút hứng thú ngẩng đầu lên. Liền mở miệng nói:
"Ta với ngươi cùng ra xem."
Tên Joe nhẹ gật đầu. 2 kẻ nhanh chóng cưỡi kỵ binh đi lên phía trước.
1 thoáng sau. Cả 2 đều nhìn thấy thân ảnh của Lạc Giai ở trước mặt. Ánh mắt nhìn và đánh giá kẻ trước mắt. Áo choàng đen phủ kín người, mang mặt nạ, sau đó lại nhìn phía đôi tay của Lạc Giai.
Cả 2 đều không thấy tên kia mang theo v·ũ k·hí gì, mắt tiếp tục lia về phía cổ tay của Lạc Giai, nhìn thấy vòng tay của hắn thì chợt suy đoán đây chính là đế cụ.
Nhìn thấy 12 xác thuộc hạ nằm xuống quỷ dị kia, cũng không muốn khi không lại trêu chọc 1 người có đế cụ, tên Joe liền la lớn:
"Kẻ phía trước là ai, mau tránh đường, nếu không đừng trách đội quân ta ra tay."
Hắn thái độ khinh khỉnh, ngôn từ bá đạo. Ý đồ dọa sợ Lạc Giai. Nhưng chuyện sau đó làm khóe mắt hắn bỗng nhíu lại. Tên khoác áo choàng kia, sau khi nghe thấy lời hắn lại không hề tránh đường, ngược lại còn đang bước từng bước về phía đội binh của hắn.
Hắn khẽ hừ 1 tiếng lớn, tay giơ ra phía sau lưng nắm lấy nỏ, giơ về phía trước, nhắm hướng về Lạc Giai quát lớn:
"Hổ không gầm thì lại tưởng là mèo bệnh. C·hết đi cho ta."
Nói rồi liền cắm liên tục 10 tên vào 10 rãnh trên thân của nỏ. Sau đó linh lực từ người hắn bắt đầu truyền vào nỏ. Nỏ nhanh chóng khóa chặt lấy Lạc Giai. 10 mũi tên bay ra khỏi nỏ, nhanh chóng bắn tới Lạc Giai.
Vụt...Vụt...Xoẹt
Khóe miệng tên Joe khẽ cười lạnh. Nhờ vào đế cụ này mà hắn xưng bá ở phương Bắc này. Có những kẻ tự nhận là mạnh mẽ, trêu chọc hắn, kết cục đều đ·ã c·hết. Quản đối phương có năng lực gì, hắn cũng không sợ.
Lại thấy cung tên nhanh chóng bắn đến tên kia, mà hắn lại không có cử động tránh né. Cả tên Pau thấy vậy cũng tấm tắc làm lạ, thầm nghĩ thì ra là 1 kẻ ngu xuẩn. Chợt dị biến sau đó làm cả 2 tên đều trố mắt nhìn.
Những tưởng gã che mặt trước mắt sẽ b·ị b·ắn thành con nhím, thì trong phút chốc như có ánh sáng màu xanh trắng từ tên kia phát ra, sau đó cả 2 thấy được cảnh mà cả 2 không tin được, cung tên chạm vào người tên kia phát ra tiếng như kim loại v·a c·hạm mạnh, sau đó liền gãy, rớt xuống.
Coong...coong...crak.
Tên kia giống như không chịu bất cứ tổn thương gì, lại tiếp tục bước về phía trước.
Lạc Giai đương nhiên có thể né được cung tên hoặc thậm chí là bắt lấy nó, nhưng trong phút chốc hắn lại muốn thử cường độ sức mạnh của nó. Liền sử dụng Đệ Nhất môn, tầng thứ 2, Thiết cốt. Hắn khẽ lẩm bẩm:
"Quá yếu, chỉ là Tầng thứ hai sơ kỳ."
Sau đó hắn lại thấy tên tóc vàng kia tiếp tục giơ lên nỏ, ý định bắn tiếp đợt 2. Lạc Giai liền cau mày. Mặc dù cung tên không gây hại cho hắn nhưng trở thành bia sống cho người khác tập bắn là chuyện không có gì hay ho.
Gã Joe vừa định bắn tên lần 2. Trong phút chốc không gian như lắng lại, như có cuồng phong sinh ra trong tĩnh lặng, Lạc Giai thả ra khí tức của mình, khóa chặt lấy tên Joe, miệng khẽ nói:
"Ngươi dám bắn 1 lần nữa, c·hết."
Chợt đôi tay của tên Joe liền run lẩy bẩy, bàn tay nắm lấy chiếc nỏ như muốn rơi xuống, thân hình loạng choạng như muốn ngã khỏi ngựa, trong đôi mắt hắn tràn ngập hoảng sợ, kẻ trước mắt hắn lúc này giống như 1 con thượng cổ hung thú, đang nhìn hắn phóng ra uy áp làm hắn không hề có mảy may dám động đậy.
Nuốt nước bọt, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, khuôn mặt quay qua hướng của Pau nhằm cầu cứu. Nhưng sau đó hắn nhìn thấy Pau cũng đang run lẩy bẩy, trạng thái cũng đứng không vững. Ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Hắn lại đảo mắt sang nhiều người khác trong doanh trại, sau đó tâm tình như chìm xuống, những kẻ khác tình trạng còn tệ hơn hắn, đều trong trạng thái quỳ rạp xuống, không dám cử động.
Lúc này thế giới giống như bị đứng yên lại, chỉ có 1 thân ảnh vẫn ung dung, nhẹ nhàng bước tới. Từng bước đi của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại giống như trọng chùy, từng cái gõ vào sâu linh hồn 2 người Joe và Pau. Trong đầu Pau lúc này chỉ có sợ hãi tràn ngập, hắn khẽ thì thào:
"Kẻ này là ai?"