Bộ não của Lan Hữu Ninh trống rỗng.
Cậu có vẻ sợ hãi, thậm chí ngừng khóc nhưng mắt vẫn đỏ hoe. Trong phòng lúc này, ngay cả hơi thở của cậu đều rõ ràng đến nỗi cậu thậm chí mất khả năng nói chuyện. Omega chậm chạp quay đầu lại, cậu nhìn thấy một gương mặt mà cậu đã thuộc lòng, thậm chí là ghi tạc trong lòng.
Nhưng trước đây, cậu chỉ nhìn thấy khuôn mặt này trên sách báo và trên Internet.
Tịch Tùng Nhung siết chặt vòng tay và thở dài bất lực.
Pheromone của Alpha tỏa ra từ cơ thể cũng quen thuộc với Lan Hữu Ninh, đó là hương thơm độc đáo của hoa hồng. Cậu bối rối suy nghĩ, miễn cưỡng mới suy nghĩ ra được.
Hoa hồng mà cậu nhặt được... Không phải là thực vật.
Đó là ngụy trang của Tịch Tùng Nhung.
Nhưng trên đời này... Làm sao lại có người bản thể ngụy trang là thực vật? Hơn nữa đã hơn trăm năm trôi qua... Anh ấy làm sao còn trẻ như vậy? Vô số câu hỏi tràn ngập trong não, khiến đôi mắt đờ đẫn của Lan Hữu Ninh không thể tập trung. Tuy nhiên, bất chấp sự rối rắm trong não, lúc này cậu vẫn có thể nghe rõ tiếng thở và nhịp tim của mình.
"Tịch... Từ... Nhung..."
"Đúng vậy" Alpha hô hôn gương mặt cậu, " Là em đánh thức tôi."
"Vậy nên hiện tại, em là chủ nhân của tôi."
Omega chớp mắt, gần như không hiểu được ý tứ của câu này.
Cậu vụng về "Ah" một tiếng, kết quả nụ hôn của người đàn ông đã đáp xuống môi cậu, nhẹ nhàng và ân cần cọ xát đôi môi vào nhau. Một cảm giác tê dại giống như rùng mình dâng lên từ môi và cậu thậm chí không cảm thấy bị bài xích. Thay vào đó cơ thể cậu mềm ra và cậu hoàn toàn bị cuốn vào vòng tay của Alpha. Chiếc lưỡi nóng ẩm vươn ra liếm nhẹ lên môi dưới của cậu. Nam nhân nếm được mùi vị ngọt ngào như mong đợi, không khỏi ngậm lấy miếng thịt nhỏ mềm mại, liên tục mút vào.
Omega run run bất lực.
Cậu không biết phải làm sao, cũng không muốn rời xa người đàn ông mà mình ngưỡng mộ từ nhỏ, nên chỉ có thể run rẩy chịu đựng nụ hôn đầu đời. Đôi môi đầy ngọt ngào, khiến cậu đã lưu luyến lại càng không muốn buông tay. Nhưng Alpha không muốn Omega nhỏ lần đầu gặp mặt đã sợ hãi nên khi đôi môi bị mút đến sưng tấy, vẫn luyến tiếc rời đi, thâm thúy nhìn vào tiểu gia hỏa đang run rẩy trong lòng ngực. Đam Mỹ H Văn
"Đừng sợ."
Lan Hữu Ninh chớp chớp mắt.
"Tôi ở ngay bên cạnh em nên không cần phải sợ." Tịch Tùng Nhung nhếch môi, trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên một nụ cười dịu dàng. Hắn hôn lên giữa trán Omega một lần nữa, nhưng sau đó không thể duy trì hình dạng con người của mình nữa, biến thành hoa hồng trong ánh sáng huỳnh quang. Những sợi dây quấn chặt lấy cậu, hoa hồng vẫn tựa vào má cậu. Lan Hữu Ninh lại chớp mắt, lúc này mới nhận ra vị nguyên soái mà mình nhặt được vẫn đang trong tình trạng vô cùng yếu ớt.
Nếu không, sẽ không đến nỗi phải xuất hiện dưới lớp ngụy trang.
"Anh..." Môi đỏ bừng khiến sắc mặt cậu càng trắng hơn, "Anh không sao chứ?"
Sợi dây dán vào trên người cậu, dùng dây nhẹ nhàng cào cào vào lòng bàn tay nhỏ của Omega.
Lan Hữu Ninh thất thần ngồi trên giường.
Cậu mất hai giờ để bình tĩnh lại, miễn cưỡng có thể sắp xếp được tình hình hiện tại. Cậu luôn biết pheromone của mình có vị ngọt, không chỉ có tác dụng thu hút Alpha mà còn làm cho thảm thực vật phát triển mạnh mẽ hơn. Và có lẽ chính vì lý do này mà cậu đã có thể đi xuống hố sâu mà không hề hấn gì, mang hạt giống ban thể ngụy trang của Tịch Tùng Nhung về.
Tuy nhiên, ai có thể nghĩ rằng... một nguyên soái nổi tiếng, mạnh mẽ và anh hùng như vậy bản thể ngụy trang là một bông hoa hồng?
"Em...Phải làm sao để anh hồi phục nhanh hơn?" Omega nhỏ khịt khịt mũi, giơ tay sờ lên cánh hoa hồng, "Nguyên soái tiên sinh..."
Sợi dây đang bò trên gáy, mặc dù không di chuyển, nhưng Lan Hữu Ninh đã nghe thấy giọng nói của Tịch Tùng Nhung phát ra từ biển tinh thần lực.
"Pheromone của em đã đánh thức tôi... Nhưng Hữu Ninh à, tôi không muốn lại làm tổn thương em. Hơn nữa, tôi đã ngủ nhiều năm như vậy, lập tức khôi phục cũng không có ý nghĩa."
"Nhưng...... Anh là nguyên soái..." Lan Hữu Ninh mở miệng, "Nếu không có anh... chúng ta, quốc gia hiện tại... có lẽ sẽ không tồn tại..."
Hoa hồng áp vào má cậu, cánh hoa rũ xuống như một nụ hôn. Trong biển tinh thần lực cất lên một tiếng cười trầm thấp, mang theo chút sủng nịch mà thở dài " Hữu Ninh ngốc."
"Không ai chấp nhận một vị nguyên soái đã chết hơn 100 năm còn sống."Hắn rất bình tĩnh, không tham lam quyền lợi mà mình nắm giữ trong quá khứ.
Nhưng mà Lan Hữu Ninh chợt buồn.
Cậu lập tức lắc đầu, miệng đều giải thích: "Em làm được... Em không sợ, anh đã bị chôn vùi trong hố sâu lâu như vậy... Hẳn là rất cô đơn. Nguyên soái tiên sinh, anh muốn pheromone của em. Cầm lấy, em đưa cho anh...Anh mau chóng bình phục, ít nhất, em có thể đưa anh đi xem mặt trời mọc vào buổi sáng... "
Alpha chợt im lặng.
Nhưng sau đó, Alpha lại cười một cách trầm thấp, như thể đang mở rộng trái tim của mình trong niềm vui sướng. Lan Hữu Ninh vẫn không hiểu tại sao người đàn ông lại bật cười nhưng sau đó, người đàn ông lại xuất hiện trước mặt cậu, như là những sợi dây quấn thân thể cậu.
"Hữu Ninh..." Tịch Tùng Nhung khàn khàn nỉ non, hôn lên môi cậu thật sâu.
Lan Hữu Ninh hoàn toàn bất lực.
Cậu buộc phải thừa nhận nụ hôn, nhưng lần này nó không thoáng qua nữa mà thay vào đó, hắn còn cạy răng ra, trực tiếp ép lưỡi của họ vào nhau triền miên không thôi. Cảm giác tê dại và khoái cảm tuy xa lạ nhưng lại khiến cậu thèm muốn tiếp tục xuất hiện, cậu thấp thỏm "nức nở", đến nỗi không nhận ra những sợi dây xung quanh đang kéo dài ra. Trong khi đang hôn Omega của mình, Tịch Tùng Nhung đã dùng dây giăng võng dày đặc trong phòng ngủ. Mà Lan Hữu Ninh và hắn đang ở giữa tấm lưới lớn, dần dần bị dây leo nâng lên đầu giường.
Chỉ đến khi hôn xong, Omega nhỏ mới nhận ra tình cảnh hiện tại của mình.
Cậu hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, ngạc nhiên khi thấy mình thực sự đang nằm trong một cái kén làm bằng những sợi dây, mà Tịch Tùng Nhung đang ở bên cạnh cậu. Cứ như thể dây và hắn là hai thứ chẳng liên quan gì đến nhau. Alpha hôn hôn lên môi cậu, sau đó đặt cằm lên tuyến thể cậu, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ từ trên xuống. Lan Hữu Ninh, người chưa từng trải qua các loại đối đãi này, lập tức run lên, ngay cả tai cũng đỏ bừng.
"Nguyên soái tiên sinh..."
"Gọi tôi là Tùng Nhung." Hắn khàn giọng thì thầm.
Khuôn mặt ửng hồng, cậu ngoan ngoãn cất tiếng gọi "Tùng Nhung".
Nam nhân thỏa mãn, lại ôm lấy cậu hôn hít, như thể hôn Omega mãi không chán. Những sợi dây xung quanh cũng vươn ra những nhánh mới, để lộ những nụ hoa nhỏ nhắn và xinh xắn.Hắn nhìn chằm chằm Omega non mềm trong vòng tay, tuy chưa ở chung được bao lâu nhưng đã khiến hắn chắc chắn rằng đây chính là tình yêu hắn hằng mong đợi.
"Như tôi đã nói, em đánh thức tôi."
"Từ nay về sau, em là chủ nhân của tôi."
Hắn cúi đầu ghé sát vào cổ cậu nhưng lần này thay vì liếm và hôn, hắn lại trực tiếp hé răng. Răng nanh sắc bén duỗi đúng lúc Lan Triệt không chuẩn bị mà đâm thủng da thịt, cắn thật sâu vào tuyến thể chưa bị ai hái. Omega mở to mắt mà run rẩy toàn thân được Alpha ôm vào lòng.
Cậu đã bị... Bị đánh dấu.
Bị nguyên soái Tịch Tùng Nhung đánh dấu.
Pheromone của Alpha liên tục được rót vào tuyến của cậu, theo mạch máu chảy khắp cơ thể, lần đầu trải qua việc này khiến Omega theo bản năng chảy nước mắt. Cậu không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh. Rót pheromone vào người đối phương, làm vô số pheromone của Omega cũng tràn vào cơ thể người đàn ông dọc theo răng nanh. Hắn nhận được vô số chất bổ sung, vì vậy ngay cả những nụ hoa của dây cũng dần dần lớn lên, và những hoa hồng tuyệt đẹp lần lượt nở rộ.
Tịch Tùng Nhung rũ mắt xuống, thâm thúy lại u ám nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa trong vòng tay mình.
"Chủ nhân......"
Lan Hữu Ninh thút thít và cuộn tròn trong vòng tay hắn
"Đừng...Đừng kêu như vậy..."
Vết thương sau gáy được cẩn thận liếm láp, ngay cả máu cũng bị nam nhân hút sạch. Trên thực tế, chỉ cần cậu nói "Không", Alpha sẽ dừng hành động của mình lại và thành thật rút lại ý định tàn sát chiếm hữu. Nhưng mà Omega không biết là đã xảy ra chuyện gì, ngay cả khi sợ phát đến khóc, cũng không bao giờ lắc đầu từ chối.
Những giọt nước mắt lăn dài xuống.
Cậu biết mình sẽ luôn bị đánh dấu.
Thay vì bị đánh dấu bởi những Alpha không quen biết... Cậu tình nguyện trở thành Omega của Tịch Tùng Nhung.
Cậu không ngốc, nhưng vào lúc này cậu biết điều gì sắp xảy ra - suy cho cùng, không có cách nào tốt hơn để có được pheromone là quan hệ tình dục. Tuyến thể được đánh dấu đang nóng dần lên khiến cậu nhận ra rằng thời kì động dục đã đến. Đồng thời, người đàn ông cũng nhẹ nhàng cởi áo, để lộ thân hình đẹp đẽ, trơn bóng và trắng nõn của cậu.
"Đừng sợ." Alpha yêu thương hôn hôn nước mắt của cậu, mặc cho sợi dây ném quần áo xuống giường.
Lan Hữu Ninh nhanh chóng bị lột sạch sẽ ra, giống như một hạt đậu phộng trắng trắng mềm mềm. Thân thể cậu đều được những sợi dây nâng đỡ, nó không hề thô ráp mà ngược lại rất mềm mại. Omega nhỏ vội vàng chớp mắt, thậm chí không biết phải làm sao. Nhiệt độ trên người cậu càng ngày càng cao, giống như sắp đến kì động dục.
Tịch Tùng Nhung vuốt má và hôn cậumột lần nữa.
Đôi môi ướt át, ấm áp quyện vào nhau.
Hắn không có nhiều kinh nghiệm, nhưng khi đối mặt với Omega của mình lại phá lệ thành thục. Đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc tiểu gia hỏa, hắn thỏa mãn nếm vị ngọt, sau đó càng liếm sâu hơn đầu lưỡi của Lan Hữu Ninh. Ngay cả hàm răng trắng tinh cũng bị liếm, làm Omega cảm thấy mình là một cây kẹo tí hon bị liếm đến ướt. Cậu kêu rên và chịu đựng nụ hôn nhưng không thể phủ nhận sự thoải mái. Vì vậy một lúc sau, cậu vụng về di chuyển lưỡi của mình và cố gắng đáp lại đối phương.
Người đang hôn cậu là Tịch nguyên soái- người mà cậu luôn thích...
Lan Hữu Ninh hít hít mũi, giơ tay ôm Alpha.
Hai thân thể kề sát nhau, nhiệt độ không ngừng đan xen vào nhau, không có chút ánh sáng nào nên nhìn không ra vẻ dâm mỹ này. Lan Hữu Ninh tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục hôn như vậy, đợi đến thời điểm thích hợp mới bắt đầu đánh dấu thật sự, nhưng vào lúc này, hai sợi dây đi lên quấn lấy cổ chân của cậu.
"Ngoan." Tịch Tùng Nhungkhàn giọng dỗ dành cậu, "Tôi không hy vọng em bị thương."
Lan Hữu Ninh thở hổn hển, hoảng sợ nhìn xuống chân mình.
Đúng như dự đoán, những dây leo có một ít lông tơ màu trắng và mềm mại quấn một vòng bao lấy bé ciu nhỏ của Omega. Cậu đột nhiên rên rỉ, bụng dưới cũng nóng rực, xem ra thời kỳ động dục đã bị đánh thức. Lỗ lồn của nữ nhân và lỗ đít chưa trải qua một lần đụng chạm nào đã tiết ra chất lỏng ẩm ướt, theo bản năng của Omega nghênh đón Alpha xâm phạm. Cậu ngượng ngùng và không biết phải làm gì, nhưng Tịch Tùng Nhung đã ôm và tiếp tục hôn và vỗ về cậu.
"Đừng sợ."
Hắn dỗ dành Omega nhỏ.
Miệng lồn dần dần ẩm ướt, nhưng nước dâm không có cơ hội rơi xuống, bị sợi dây trực tiếp dính vào. Nước dâm được hấp thụ hoàn toàn, nhưng mục đích của sợi dây còn hơn thế nữa. Nó tách một chồi giống như mút bám chặt vào hột le đáng lẽ không có ở đó và hút. Sau đó, chân chính chui vào hai mép và phát hiện ra một lỗ cực kỳ nhỏ.
"Ư..." Lan Hữu Ninh không ngừng co rút bụng dưới nhưng không thể từ chối sự ra vào của sợi dây này.
Hai má đỏ bừng, cơ thể mẫn cảm mà một cái chạm nhẹ cũng khiến cậu run lên. Lồn non phía dưới trống rỗng một cách lạ thường, giống như là chờ đợi Alpha chiếm hữu và xâm phạm. Những sợi dây mảnh mai cẩn thận đưa vào trong lồn anh, đẩy đi những thớ thịt mềm mại đang dính chặt vào nhau. Hột le và cu nhỏ đang bị mút cũng không thể chịu nổi khoái cảm này, cậu ngẹn ngào khóc thút thít mà cuộn mình trong vòng tay Tịch Tùng Nhung, không ngừng run rẩy đạt đến cao trào đầu tiên trong đời.
"Tiên sinh...Em...Ah~..."
Tịch Tùng Nhung dỗ dành cậu, ánh mắt đầy âu yếm.
Nhưng sợi dây lại hành động khác hắn. Nó không chỉ tiến sâu hơn vào lỗ ở phía sau mà còn phân nhánh ra và tới lỗ tiểu. Tất cả các chất dịch trong cơ thể đều chứa pheromone, tinh dịch và nước dâm tiết ra khi quan hệ lại càng nồng nặc hơn. Đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội như vậy, nó tiến thẳng vào lỗ tiểu, không cho cậu có cơ hội rỉ ra tinh dịch của mình. Cảm giác bị đẩy ra trong chốc lát khiến Lan Hữu Ninh trợn tròn mắt. Giây tiếp theo, cái mông nhỏ của cậu run lên kịch liệt.
Sợi dây đã tiến tới khoan sinh sản mẫn cảm của cậu.