Dây Đằng Hoa Hồng

Chương 4




Omega nhỏ ngủ đến ngày hôm sau.

Việc tiêu thụ quá nhiều pheromone trong thời kỳ không động dục khiến cơ thể cậu kiệt quệ đến cực điểm, hôm sau tỉnh dậy vẫn còn yếu ớt, như bị lấy hết thể lực. Cậu dụi dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, ngồi dậy rồi xuống giường đi giày, định vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Dây đằng quấn quanh cổ tay miễn cưỡng buông ra, vẫn nhẹ nhàng cọ sát vào da, như đang thì thầm câu "Thực xin lỗi". Lan Hữu Ninh không khỏi nở nụ cười, lại giơ tay sờ lên đóa hoa hồng, nhẹ giọng an ủi: "Ta không sao."

Những bông hoa hồng nở một chút, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Omega hít hít mũi, cậu luôn cảm thấy mùi thơm của hoa khiến cậu thoải mái lạ thường, như thể là bạn tâm giao. Tuy nhiên, không phải cậu chưa chạm vào hoa hồng, mà là không có đóa hồng nào có thể khiến cậu thích như vậy. Cúi đầu ghé vào ngửi thử, cảm giác mệt mỏi trên người dường như được xua tan đi rất nhiều. Omega lại mỉm cười, và nhẹ nhàng hun hun nhị hoa ở giữa hoa hồng.

"Cảm ơn mi, nhưng giờ ta phải đi tắm... Hôm qua ngủ mà không tắm, rất không tốt."

Những sợi dây quấn lấy cổ tay cậu di chuyển một cách ngập ngừng.

Tưởng nó định rời đi, nhưng sau đó lại đi lên, ngay cả rễ của chậu hoa cũng chui ra khỏi đất, trực tiếp quấn lấy một phần ba tay Omega của nó. Lan Hữu Ninh sửng sốt, không ngờ nó lại làm chuyện như vậy. Hai mắt cậu mở to, nhất thời ngẩn ra, nhưng dây quấn quanh cổ tay cậu rất có tinh thần, thậm chí còn duỗi ra một đầu nhẹ nhàng ấn vào trong lòng bàn tay.

"Mi..." Cậu lắp bắp hỏi, "Chuyện này có thực sự ổn không?"

Hoa hồng dán lên cẳng tay của anh và một nhánh khác lại vươn ra.

Lan Hữu Ninh cảm thấy yên tâm.

Cậu cũng thích ở bên bạn hoa của mình mọi lúc, chưa kể rằng không phải lo lắng về việc hoa hồng của mình sẽ bị nhổ bởi những đứa trẻ nghịch ngợm một lần nữa. Cậu đưa tay còn lại chạm vào dây leo quấn quanh cánh tay, dặn dò" Ngoan" rồi mang áo quần mới đi tắm. Cậu không bao giờ đề phòng hoa hồng mà cậu nuôi - mặc dù nó trông rất kỳ cục. Cậu cúi đầu cởi quần áo, cởi quần tây bỏ vào trong giỏ quần áo, sau đó kéo quần lót bó sát xuống, lộ ra hai cái mông tròn trịa cùng bé chim nhỏ của Omega bình thường.

Sợi dây trượt dài trên lưng cậu.

Nó là một quý ông, nó sẽ không bao giờ chạm vào những nơi nó không nên chạm vào. Nó chỉ trườn lên tuyến thể hồng nhạt của Omega, tham lam và bình tĩnh hấp thụ tất cả những chất pheromone có thể hấp thụ được. Lan Hữu Ninh bật vòi hoa sen, bóp dầu gội và xoa bọt lên đầu. Tận dụng thời điểm này, sợi dây một lần nữa duỗi ra sợi tơ mịn và cùng nhau đâm vào trong tuyến thể.

Nhưng lần này, Omega chỉ thấy hơi ngứa sau gáy nên đưa tay lên sờ sờ.

Hoa hồng quấn quanh cánh tay cậu thân mật cọ cọ.

Lan Hữu Ninh xoa xoa tóc chính mình, xả sạch bọt rồi cúi đầu bắt đầu cọ rửa cơ thể. Cậu vốn đã rất trắng và mềm mại, không nhìn thấy nơi nào cần phải tẩy rửa nhưng Omega vẫn dùng sữa tắm thoa toàn bộ cơ thể. Sau đó rửa sạch bé cu giữa hai chân cậu. Cậu đang rất bình thường khi vén bao quy đầu lên rửa sạch nhưng sau đó hai má bỗng đỏ bừng đưa tay vào giữa hai chân tỏ vẻ ngượng ngùng và xấu hổ. Hoa hồng bất động dựa vào cổ tay anh, giả vờ như không phản ứng.

Lan Hữu Ninh hít một hơi thật sâu và đẩy hai mép môi không nên có sang hai bên.

Giữa hai chân của cậu có thêm một bpsd nhưng nó rất hẹp nên chỉ lớn hơn cái đinh to một chút. Cậu nhanh chóng rửa sạch chất nhầy ở giữa, sau đó rút tay ra, xả nước rồi quấn khăm tắm bước nhanh ra khỏi phòng tắm. Những sợi dây bám trên lưng cậu đung đưa, như thểmuốn thăm dò, nhưng nó không làm như vậy, chỉ tiếp tục bám vào vai anh.

Cửa hàng bánh ngọt hôm nay giữa trưa mới mở.

Lan Hữu Ninh có hoa hồng kế bên nên tâm tình rất tốt. Vừa bận nướng bánh vừa phải đóng gói và thu tiền, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Tuy nhiên, không có nhiều nguyên liệu trong cửa hàng, cậu đã đóng cửa hàng sau khi bán hết những gì có trong tiệm. Đi ra ngoài với ví và chìa khóa của mình.

Hoa hồng quấn quanh cổ tay cậu, nó được Omega nhỏ giấu trong chiếc áo khoác rộng.

Là một Omega còn đọc thân chưa bị đánh dấu, Lan Hữu Ninh sẽ hơi lo lắng khi đi trên phố một mình, và thậm chí còn đội mũ để che mặt. May mắn thay, sợi dây bò trên người khiến cậu không lộ ra một chút pheromone ngọt ngào nào. Thậm chí còn khiến cậu sạch sẽ như một Beta.

Cậu định lấy mấy bịch bột mì, men nở, phao đánh phấn[*] rồi hẹn sữa tươi, trứng gà hàng ngày.Sau đó đi mua ít đồ ăn rồi định về tự nấu ăn.

Tuy nhiên,cậu không bao giờ nghĩ rằng khi quay lại phố, thứ cậu nhìn thấy là một cửa hàng đang bị đập phá.

Người cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, là một Alpha cậu không quen biết. Dường như đã vào cửa hàng của cậu với một nhóm cấp dưới và dùng búa đập phá nó. Người đàn ông trung niên đứng phía sau rất quen thuộc với cậu

Đó là chủ một cửa hàng bánh ngọt trên một con phố khác.

Đôi mắt Lan Hữu Ninh có những giọt nước mắt, nhưng cậu lặng lẽ trốn trong góc và không đi ra phía trước.

Cậu đến Ice Bill với hy vọng, với tâm huyết, với tương lai - tất cả đều bị nhóm người này băm nát một cách thô bạo, chỉ để lại một đống hỗn độn và vết bẩn khắp nơi. Sợi dây dường như cũng nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ tay như để an ủi cậu. Cậu sụt sịt cố kìm nước mắt nhưng vẫn còn nước chảy dài trên má. Omega nhỏ khóc thầm, bên kia trút giận xong bỏ đi, cậu thận trọng đi vòng ra sau nhà, đi lên lầu qua một cầu thang khác.

Có lẽ cậu phải cảm thấy may mắn vì tầng hai cậu sống vẫn tốt.

Lan Hữu Ninh không có tâm trạng đi xuống lầu, cửa tiệm của cậu đều bị đập nát, cửa cuốn đều bị búa đập vỡ, cậu có thể làm gì? Bên trái và bên phải không có thứ gì có giá trị, nhưng nó đã bị đập nát thành vẻ ngoài rách nát đó - sợ rằng ngay cả những tên trộm cũng không muốn xông vào.

Cậu lau nước mắt, rút ​​chìa khóa và mở ngăn kéo nơi cậu cất tiền.

Có rất nhiều tiền mặt trong ngăn kéo mà cậu đã tích lũy trong hai ngày qua, đếm được có bảy tám trăm. Tuy nhiên, bên dưới vẫn có một chiếc túi vải đựng những tờ tiền trăm nguyên được xếp gọn gàng.

Nhưng với số tiền này, không có cách nào hỗ trợ cậu sống Ice Bill ở đến cuối đời.

Đôi mắt Omega đỏ hoe và dường như lại sắp khóc.

Hoa hồng áp vào má anh và một cành dây vươn ra để lau nước mắt cho cậu. Lan Hữu Ninh cố gắng hết sức để nở một nụ cười, khàn khàn nói cảm ơn. Cậu không biết phải làm sao nên cứ ngồi xuống mép giường, chống tay lên trán ngơ ngác. Và vào lúc này, có lẽ những người hàng xóm đi ngang qua đã tụ tập ở tầng dưới và bắt đầu thảo luận bằng những giọng điệu không che đậy

"Một Omega mới tới muốn cùng vị kia đoạt sinh ý, không có khả năng.."

" Không có Alpha đi theo Omega này, dường như chỉ có một mình."

" Do không có Alpha nên mới can đảm trắng trợn như vậy. Rốt cuộc Omega vẫn dễ bắt nạt... Hôm qua tôi nhìn thấy con trai hắn lắc lư ở đây, có lẽ đã nghĩ đến điều đó..."

Lan Hữu Ninh ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Cậu không muốn nghe những cuộc thảo luận này, vì vậy liền đóng cửa sổ và kéo tất cả các tấm rèm. Căn phòng đột nhiên tối sầm lại rất nhiều, cậu cũng không bật đèn, chỉ đứng im lặng.

"Nhất định phải có Alpha...Người khác mới không khi dễ mình sao" Cậu run rẩy lẩm bẩm một mình, "Nhưng tại sao? Đúng là mình là Omega nhưng vì cái gì phải tìm một Alpha mới có thể mở cửa hàng?"

"Nếu là như vậy...Thì mình chạy trốn làm gì? Dù sao có rất nhiều Alpha thích pheromone của mình..."

Nước mắt rơi rất nhiều và mặc dù cậu lẩm bẩm như vậy, nhưng cơ thể cậu lại cúi xuống, và lại lấy chiếc hộp chứa thuốc ức chế động dục của mình từ dưới đáy giường ra. Lan Hữu Ninh nghiêng đầu một hồi, sau đó mở hộp ra, nhưng thay vì lấy thuốc ức chế, anh lại mở ngăn bên trong.

Ở đó cũng có một cây kim.

"Làm một Beta..." Cậu cụp mắt xuống, đưa tay nhặt cây kim tiêm chứa thuốc có thể làm hoại tử mô tuyến.

Đây không phải là lần đầu tiên Lan Hữu Ninh có ý tưởng như vậy.

Trong quá khứ, cậu đã nghĩ đến việc phá hủy tuyến thể của mình vô số lần - sau cùng, nếu không có pheromone ngọt ngào như vậy, cậu sẽ không bị cha và mẹ kế ép cưới một Alpha hoàn toàn xa lạ. Tuy nhiên, một ý tưởng như vậy là quá sốc đối với thế giới.Ngay cả thuốc men cũng bị cấm hoàn toàn trên thị trường của đế quốc, cậu luôn do dự và không dám thực hiện.

Nhưng lần này, Omega rất quyết tâm.

Cậu thở hổn hển và khóc khi tháo nắp kim ra khỏi cây kim. Sau đó với đôi tay run rẩy cố gắng đưa nó vào tuyến thể ở sau cổ, giống như đã từng tự tiêm thuốc ức chế động dục cho mình. Tuy nhiên, những sợi dây không chịu buông bỏ, thay vào đó ngày càng quấn lấy cậu.

Omega thở hổn hển, nước mắt lăn dài như ngọc, vươn tay muốn gỡ dây quấn sau gáy mình ra nhưng hoa hồng càng quấn cổ tay cậu chặt hơn.

Một chùm ánh sáng trắng bạc lóe lên, Omega nhỏ bị sốc khi thấy mình thực sự rơi vào vòng tay ấm áp. Tim Lan Hữu Ninh trong phút chốc như ngừng đập, đầu óc trống rỗng. Sợi dây quấn quanh cổ tay cậu giờ đã biến thành một bàn tay lớn, nhẹ nhàng đặt ống kim lên mặt đất. Hương hoa hồng nồng đậm từ phía sau truyền đến, nam nhân vòng tay ôm lấy cậu vào lòng, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cậu.

"Em không thực sự muốn làm vậy phải không?" Tiếng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên,"Hữu Ninh"

"Anh... Anh là ai..." Omega hít sâu một hơi, đầu ngón tay run lên. Mọi thứ diễn ra quá nhanh để cậu có thể load, tự nhiên vô cùng sợ hãi. Alpha dán lên cổ cậu, nghiêng đầu có thể nhìn thấy

"Tôi?" Người đàn ông lấy ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, mỉm cười nói: "Tịch Tùng Nhung."