Đáy Biển Có Ánh Sao

Chương 21: Trang thứ mười lăm(2)




Vốn từ vựng của người giàu phong phú thật đấy.

Tôi có nên cho phép bản thân ảo tưởng về những chuyện đang xảy ra không?

"Elle?"

Giọng nói thánh thót vừa cắt ngang bài diễn thuyết của Dylan Klaine kia chắc chắn là từ cô bạn thân thương Aurelia nhà tôi rồi.

Cả ba người đang giằng co nhau vì tiếng gọi của Thánh nữ đã đồng loạt đứng hình vài giây rồi cùng quay về phía đám đông nơi một thiếu nữ có mái tóc vàng lấp lánh đang bước tới.

"Thánh nữ?"–Lewis Cattle có lẽ sở hữu năng lực nhận diện người khác chỉ bằng một đặc điểm như giọng nói hay khuôn mặt nên anh ta là người đầu tiên lên tiếng.



Từ khi vũ hội hoàng gia qua đi, đền thờ thủ đô đã bắt đầu tốn không ít công sức PR hình ảnh cho Aurelia–các thần quan bằng một cách nào đó, đã khiến cho mọi người trong thủ đô, hay thậm chí cả các vùng lân cận nghe được tin đồn rằng Thánh nữ sắp xuất hiện ở đền thờ thủ đô.

Vậy nên chuyện mà Lewis Cattle gọi Aurelia là Thánh nữ cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Anh ta là thần quan làm việc trong đền thờ thì đương nhiên sẽ biết đến cô bé, vả lại Lewis Cattle còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thần lực nữa kia mà.

Aurelia bằng tốc độ ánh sáng nhào đến dùng tay bịt miệng Lewis Cattle khiến cái kẻ cao kều kia loạng choạng suýt ngã, liền sau đó bị thiếu nữ tóc vàng mới đến kia quở trách một trận ra trò về việc không được gọi cô ấy là "Thánh nữ" ở nơi công cộng.

Hai người họ có vẻ thân thiết hơn tôi nghĩ.

Tôi và Dylan Klaine tròn mắt đứng đó dõi theo cuộc tranh cãi của hai nhân viên đền thờ cho tới khi họ đã bình tĩnh trở lại. Dylan Klaine tức thì mở miệng hỏi, và phản xạ của tôi thì không đủ nhanh để nhào tới mà bịt miệng anh ta lại.

"Thánh nữ?"–Giọng nói chục phần nghi ngờ của Dylan Klaine vang lên–"Vậy ra lời đồn có vẻ là sự thật."

"Người như ngài mà cũng tin vào những lời đồn sao?"–Tôi buột miệng hỏi lại, đại ý rằng hóa ra bọn nhà giàu cũng đi hóng hớt chẳng kém dân đen.

||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||

"Mẹ của ta tới đền thờ một tuần ba lần."– Dylan Klaine liếc nhìn tôi, và ánh mắt đó rõ ràng là thể hiện rằng anh ta biết tỏng ý tứ trong câu hỏi của tôi–"Và tiểu thư Transylvania, ý của cô là gì khi nói rằng "người như ta"?"

"Tiểu thư Transylvania là ai vậy?"–Đến lượt Aurelia đặt câu nghi vấn, cô bé lúc này chỉ chăm chăm nhìn Dylan Klaine bằng ánh mắt soi xét như thể sắp đốt cháy luôn mấy lỗ chân lông trên đầu mũi anh ta, và bỏ qua luôn những cái nháy mắt ra hiệu của tôi.



"Vậy ra Thánh...à, cô Aurelia đây là người bạn mà cô nói đến sao?"–Lewis Cattle sau vài giây tải thông tin cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tôi, nhưng có vẻ anh ta không nhận ra chuyện tôi nói xạo về họ tên của mình–"Chúng ta có nên gọi đó là định mệnh không nhỉ?"

"Không đâu, trên đời thiếu gì chuyện trùng hợp."–Dylan Klaine chẳng nể nang gì mà tạt ngay cho người kia một gáo nước lạnh. À mà anh ta thì cần gì phải nể mặt ai–"Và tôi nhớ các thần quan thường một lòng phụng sự thần linh nên không lập gia đình, vậy mà trông cái cách quý ngài Cattle đây đối xử với cô Transylvania thì có vẻ ngài ấy muốn kiếm vợ lắm rồi."

Lần đầu tiên tôi có thể chứng kiến nhiều vẻ mặt thay đổi trong cùng một lúc như vậy đấy.

Dylan Klaine thì trưng ra bộ mặt thèm đòn, Aurelia hoang mang khỏi phải nói, còn vẻ mặt của Lewis Cattle thì chuyển từ lịch sự thân thiện sang sững sờ rồi nghiến răng nghiến lợi mà nhẫn nhịn.

Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng những chuyện như đuổi việc đầu bếp hay chặt ngón tay thợ may mà Lewis Cattle kể cho Aurelia phải chăng là đang nói về cái người đang đứng bên cạnh tôi hay không.

Nhưng cũng chẳng thể phủ nhận rằng Dylan Klaine nói đúng– Lewis Cattle muốn gì ở tôi mà phải cố gắng tỏ ra thân thiết như thế nhỉ?

"Được rồi!"–Tôi kêu lên trước khi mọi chuyện đi khỏi tầm kiểm soát–"Tôi và Aurelia sẽ tiếp tục đi xem kịch nói, ngài Lewis Cattle có thể tiếp tục đi dạo và mua thảo dược. Còn ngài Klaine đây có thể ra về nếu ngài..."

"Tiểu thư Transylvania đang ra lệnh cho người thuộc gia tộc Klaine đấy sao?"

"Tôi chỉ đang đề xuất một ý kiến dễ thương thôi thưa ngài."

"Được thôi."–Dylan Klaine cười toe toét, đoạn anh ta nắm lấy cánh tay của tôi rồi phóng đi sau khi nhắn lại một câu ngắn ngủi với Aurelia–"Thánh nữ, ta sẽ mượn bạn của cô một lúc, nên phiền cô gột rửa tâm hồn xấu xí của ngài Cattle trước khi chúng tôi quay lại nhé."

Được rồi, tôi thừa nhận là mình đã ham đi chơi đến nỗi quên luôn cả vấn đề nguy cấp của bản thân.

Dylan Klaine dừng lại khi cả hai đã đến trước một cái đài phun nước khổng lồ nằm ở ngay trung tâm quảng trường, nơi này bằng một cách thần kì nào đó mà chẳng có mấy người qua lại. Tiếng thác nước đổ xuống và gió mát khiến tôi thấy khoan khoái cả lòng.

Dylan Klaine nhìn tôi thư giãn bằng một ánh mắt kì cục như đang ngắm một món đồ chơi biết cử động, và chúng tôi cứ im lặng như thế được khoảng một lúc rồi.

Tôi biết là chiều cao của bọn con trai khi đến tuổi dậy thì sẽ tăng vùn vụt như giá tiền điện tháng Tám. Nhưng bằng cách quái quỷ nào mà cái người này có thể đạt đến độ cao hoàn hảo kia chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi nhỉ?

Vậy mà hồi đó mình còn tự xưng là "chị" cơ đấy.