Đáy Biển Có Ánh Sao

Chương 20: Trang thứ mười lăm(1)




Chợ đêm là một thế lực gì đó rất biết cách mê hoặc lòng người.

Phố Kỳ Lân của thủ đô có một truyền thống là cứ bốn năm một lần, vào cuối tháng bảy người ta sẽ mở phiên chợ quy tụ đủ từ lái buôn trong nước đến ngoài nước, mỗi lần như vậy thì cả cái quảng trường sẽ thắp đèn sáng đến tận đêm khuya rồi mở vô vàn hàng quán tha hồ lựa.

Dĩ nhiên là chợ đêm hấp dẫn như vậy chẳng ai muốn bỏ lỡ, nhất là đối với hai quý cô mười lăm tuổi tràn đầy sức sống.

"Con gái ra đường vào buổi đêm là không tốt."–Sebastian khoanh tay trước ngực tỏ vẻ không hài lòng khi nhìn tôi và Aurelia hí hửng sửa soạn cho nhau vào lúc chín giờ tối–"Lại còn là tới nơi có đủ thể loại người xấu."

"Chẳng có người xấu nào dám đụng vào hai quý cô xinh đẹp được một kỵ sĩ thực tập chính thức của quân đoàn hoàng gia hộ tống cả."–Tôi đáp lại cậu bé, và Aurelia cười rõ to.

"Cậu đang cố tình chọc quê mình đúng không?"

"Ôi một kẻ bán bánh ngọt kiếm ăn như tôi đây đâu dám chọc quê ngài, thưa ngài kỵ sĩ thực tập chính thức."

Thế là hai quý cô mười lăm tuổi tràn đầy sức sống đã phải tự kéo nhau đi hội chợ mà không có hiệp sĩ nào đi theo hộ tống.



"Tại cậu đấy Elle."–Aurelia lên tiếng sau khi hai đứa đã đi khỏi nhà được một lúc, giọng cô bé có vẻ quở trách nhưng rõ ràng là vẫn đang nhịn cười–"Cậu biết là Ses hay tự ái mà, lại chọc cậu ấy như thế."

"Cậu cũng cười rõ là to mà."

"Được rồi, đó là lỗi của cả hai chúng ta." –Aurelia giơ tay lên đầu hàng để chặn đứng nguy cơ phá ra cười ầm như lúc nãy–"Và chúng ta đang phải trả giá cho hành động đó."

"Ừ."–Tôi khoác tay Aurelia–"Nhưng tớ không nghĩ chúng ta đen đủi tới nỗi đụng phải người xấu đâu."

Hội chợ ồn ào nhộn nhịp khiến tôi có cảm giác như đang được trở về những ngày bình thường ở quận Shibuya. Những đoàn kịch nói hay những người làm ảo thuật thổi ra lửa thu hút lượng lớn người xem khiến cho cả cái khu đó đông nghịt và tắc đường khủng khiếp.

Aurelia có đam mê to lớn với kịch nói và gánh hát rong, thế nên cô bé cứ đâm đầu chen vào đám đông, dĩ nhiên là không quên kéo theo cả tôi.

"Chạy từ từ thôi, Aurelia!"

"Nhanh lên nào Elle, tớ nhìn thấy Sam và Sean rồi kìa!"–Aurelia hào hứng nói, ánh mắt xanh lấp lánh và cô bé chẳng có dấu hiệu giảm tốc độ.

Và tuyệt vời làm sao, khi hai đứa còn đang chật vật trong công cuộc tìm đến gánh hát, thì một cuộc xô đẩy diễn ra và bàn tay của tôi tuột ra khỏi tay của Aurelia.

Có vẻ Aurelia không bị nghiệp quật, nhưng tôi thì có.

"Xin chào."–Cái giọng nhừa nhựa vang lên từ một bóng người cao kều đang mặc thường phục, mái tóc trắng bù xù như thể vừa trải qua một trận xô đẩy–"Lâu rồi mới gặp lại, tiểu thư còn nhớ tôi không?"



"Xin chào ngài thần quan."–Tôi cố nặn ra một nụ cười sao cho thật tự nhiên để cái người trước mặt không nhận ra rằng tôi chẳng hề chào đón cái sự xuất hiện của anh ta chút nào–"Ngài cũng đang đi dạo sao?"

"Lâu lâu đổi gió một chút cũng tốt mà."–Lewis Cattle cười thân thiện rồi lại giải thích thêm–"Với lại tôi cũng cần mua vài hương liệu hiếm mà thương lái của vương quốc khác bán, dùng cho việc chữa bệnh, cô biết đấy."

"Vâng, tôi hiểu."–Tôi gật đầu xác nhận rồi nhanh chóng tiếp lời khi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng như thể đang có thứ gì nguy hiểm đến gần–"Vậy tôi không làm phiền ngài thăm thú xung quanh nữa, tôi cũng cần phải đi tìm bạn của mình.".

||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||

"Ơ khoan đi đã."–Lewis Cattle đột ngột lên tiếng khi thấy tôi đã chuẩn bị sẵn sàng như thể chỉ cần anh ta gật đầu là tôi sẽ phóng đi ngay vậy–"Hình như chúng ta đã quên chưa giới thiệu bản thân cho nhau phải không?"

Đúng rồi, tôi cố tình quên đấy.

"À phải, tôi sơ suất quá.Hahaha."

"Tôi là Lewis Cattle."–Người kia hiển nhiên không nhận ra vẻ mặt bài xích của tôi, vẫn cứ thản nhiên nhảy trên điệu nhạc mình tự gảy mà nói–"Cứ gọi tôi là Lewis."

"Rất vui được biết ngài, thưa ngài Cattle."–Tôi nói một cách cứng nhắc–"Tôi là...ừm...Annatasia Transylvania."

"Rất vui được làm quen với cô, tiểu thư Transylvania."–Lewis Cattle có vẻ bị líu lưỡi khi đọc cái tên do tôi tự bịa, nhưng anh ta vẫn cười vui vẻ–"Và nhân tiện tôi cũng đang rảnh, liệu cô có cho phép tôi gia nhập cuộc tìm kiếm bạn bè cùng..."

"Không nhé."

Tôi chưa kịp lên tiếng từ chối thì đã bị người khác cướp lời. Giọng nói quen thuộc vang lên từ trong đám đông khiến cả tôi lẫn Lewis Cattle đều đứng hình cho đến khi chủ nhân của giọng nói kia bước ra ngoài ánh sáng.

Giờ mình bỏ chạy có còn kịp không nhỉ?

"Rất vui được gặp ngài, thưa ngài Klaine."– Lewis Cattle cúi mình nhã nhặn và nói bằng cái giọng y hệt như khi nãy tôi đã dùng để đáp lại anh ta–"Không biết ngài có ý gì khi xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi như vậy?"

Chà, chỉ cần nhìn dáng người và nghe thoáng qua giọng nói mà anh ta có thể nhận ra ngay Dylan Klaine, vậy thì đúng là anh ta và Dietrich Klaine đã từng có mối quan hệ không tồi nhỉ?

"Chẳng phải ngài đại thần quan tương lai đây sao?"–Dylan Klaine nói bằng giọng mỉa mai cạnh khóe qua cái mũ áo choàng đang che kín mặt–"Ngài làm gì ở đây với quý cô của tôi thế?"

Được rồi, quan hệ không phải là không tồi, mà là rất tồi luôn.

"Ngài có ý gì khi nói về tiểu thư Transylvania như vậy?"–Lewis Cattle có vẻ đã quen với chuyện bị cạnh khóe đến nỗi chẳng để ý tới nó nữa mà chỉ chăm chăm hỏi về mấy từ cuối câu.

"Ồ, tiểu thư Transylvania."–Dylan Klaine kéo dài giọng và liếc nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nghe thấy chuyện gì nực cười lắm–"Có lẽ ngài không biết..."