Đáy Biển Có Ánh Sao

Chương 11: Trang thứ mười (2)




[Trang đính kèm ảnh]

Hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá.

Được nhìn những nhân vật mình vẽ sống động trước mắt lạ thật đấy.

Năm người chúng tôi tới quảng trường ở trung tâm thủ đô ngay lúc đoàn diễu hành bắt đầu đi đến, tiếng nhạc và tiếng kèn trống chào mừng vang lên inh ỏi khiến cái tâm hồn già cỗi của tôi cũng phải thấy nao nức.

Các kỵ sĩ của quân đoàn hoàng gia quả nhiên là anh nào cũng tươi roi rói, các quý cô có mặt ở buổi diễu hành thi nhau ném khăn tay về phía họ, nhưng các kỵ sĩ thì không thể rời hàng nên đành bất lực hứng chịu cơn mưa khăn tay cứ rơi lả tả lên đầu và vai mình.

Trông cứ như một buổi săn hàng giảm giá ở trung tâm thương mại vậy.

"Nhìn kìa Estelle, kia là Đại hoàng tử đấy!"– Sebastian cứ nhảy choi choi rồi kéo vai áo tôi mà kêu lên, hai mắt thằng bé sáng bừng như thể đang nhìn thấy Chúa trời vậy.



"Tớ chẳng nhìn thấy gì cả."– Sebastian phải nhón chân hết cỡ mới có thể nhìn thấy đoàn diễu hành trong cái đám đông chen lấn ồn ào này, và tôi thì chỉ cao đến cằm của cậu ta, thế nên điều đó có nghĩa là cố gắng nhướn người lên của tôi cũng đều vô vọng–"Mà chúng ta được phép nhìn mặt hoàng tộc sao?"

"Ngoại trừ Hoàng đế và Hoàng phi." –Aurelia ở bên cạnh giải thích, cô bé thấp hơn tôi một chút nên cũng đã từ bỏ việc cố gắng nhón chân để nhìn mà đang tìm cách chen lên hàng đầu tiên và quay sang hỏi Sebastian–"Đại hoàng tử có đẹp trai như lời đồn không?"

"Ừ đẹp, ai mà dám chê xấu cơ chứ." –Sebastian đáp lại, giọng nhỏ hơn ban nãy rồi khều vai tôi mà chỉ chỏ về phía đoàn diễu hành–"Kia là người của hoàng thất Nalhida sao? Cái người tóc đỏ và đeo gông xích đó?"

"Đâu cơ, tớ muốn xem."–Tôi nghe thấy tim mình đập lệch đi một nhịp, dù thế nào thì sự xuất hiện của nhân vật chính cũng tác động không nhỏ tới tinh thần hào hứng nãy giờ của tôi–"Ses, cõng tớ lên đi."

"Gì? Mình không phải người hầu hay..."– Mặc dù miệng chối đây đẩy, nhưng rốt cuộc thì cậu bé vẫn cúi người xuống cho tôi trèo lên. Còn nhỏ mà đã ra dáng đàn ông như vậy, chả trách sau này được nhiều tiểu thư để ý.

Cứ như bố cõng con gái vậy, dù ngay cả tôi hay Sebastian đều chẳng biết cảm giác đó là như thế nào.

Và, Charlotte Nahilda.

Hóa ra đó là dáng vẻ của nữ chính.

Một cô bé mười hai tuổi, ngồi lặng lẽ trên lưng ngựa đằng sau Đại hoàng tử Caelum. Dù bộ váy trên người cô có bị cháy xém vài chỗ hay lấm lem bụi bẩn, hai tay đeo gông xích nặng nề và cả người rũ rượi thì mái tóc đỏ như ánh lửa vẫn rực rỡ, đôi mắt xanh như ngọc bích vẫn lấp lánh lạ thường.



Phía sau cô bé còn có một cỗ xe ngựa chở tù binh, tất cả đều có mái tóc màu đỏ rực như lửa.

Có lẽ họ là hoàng thất, người nhà của Charlotte.

Họ cũng sẽ sớm phải chết thôi, bị xử tử ngay ở quảng trường, và người ta sẽ tới xem rồi reo hò như một cách để ăn mừng vậy.

Đó là chuyện đáng để ăn mừng như thế sao?

Charlotte liếc nhìn về phía đám đông, trong một khoảnh khắc giống như thời gian ngừng trôi, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

Buồn bã, tuyệt vọng nhưng tuyệt nhiên chẳng hề bị khuất phục.

Ừ, đã là kim cương thì dù có bị chôn vùi trong bùn đất bẩn thỉu cỡ nào cũng vẫn sẽ tỏa sáng thôi.

"Đó là công chúa của Nalhida nhỉ?"– Sebastian lại lên tiếng, lúc này anh em nhà bán bánh ngọt và Aurelia đã kéo nhau lên tận hàng đầu tiên để mà ngắm nghía vẫy tay với các kỵ sĩ, bỏ lại hai đứa chúng tôi đứng đó suy ngẫm về những thứ mơ hồ–"Người ta sẽ làm gì với cô công chúa kia nhỉ? Ý mình là, dù có phải công chúa của đế quốc thua trận đi nữa thì cô bé cũng mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà?"

Charlotte sẽ được tha chết, nhìn cách hoàng thất đối xử với cô ấy ngay lúc này là cũng đủ để nhận ra điều đó. Thất công chúa của Nalhida sở hữu Thần lực mạnh không kém Thánh nữ, thế nên ban đầu hoàng thất định đưa cô ấy lên vị trí đó để làm dịu lòng dân chúng Nalhida.

Tim cách lấy lòng sau khi đã chiếm lãnh thổ và giết hoàng đế nước họ à?

Kế hoạch là vậy, nhưng vì Aurelia của trại trẻ mồ côi đã khai phá sức mạnh trước, và cả đại lục này chỉ công nhận một người ngồi vào vị trí Thánh nữ cao quý, thế nên Charlotte rốt cuộc lại tiếp tục cuộc sống quẩn quanh trong tòa tháp bỏ hoang của cung điện Windermere cho đến khi gặp nam chính Mikael.

Thánh nữ và Hoàng phi, cả hai danh hiệu ấy nam chính Mikael đến cuối cũng không thể cho Charlotte một cách chân chính. Vì dẫu có làm bao điều tốt đẹp cho dân chúng, thì đám người ngu ngốc ấy cũng chỉ coi họ là một kẻ máu lạnh tàn sát gia tộc và một nhân tình nhỏ bé ham mê quyền lực đến nỗi quên đi mối thù gia tộc.

Mình xuyên không vào cái thể loại quái quỷ gì thế này.

"Tớ không biết, Ses."

Tương lai của chúng ta sẽ ra sao,

Tớ cũng không biết nữa.