Đáy Biển Có Ánh Sao

Chương 10: Trang thứ mười




Ngày 2 tháng 7 năm XXXVV

Mình cũng muốn tận hưởng lễ hội như mọi người.

Mà nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra trong khi bản thân chẳng làm được gì lại thấy buồn quá.

Bảy giờ sáng, tiếng nhạc chào mừng đã vang lên inh tai nhức óc khiến tôi dù có muốn cũng chẳng tài nào ngủ thêm được nữa.

Aurelia vẫn như thường ngày tới đánh thức tôi dậy rồi loay hoay tạo kiểu tóc cho tôi ngay từ lúc mặt trời còn chưa ló dạng. Hôm nay cô bé diện bộ váy đầm mà hai đứa đã cất công đi gần hết các tiệm trang phục trong thủ đô để mua nó- một chiếc đầm màu vàng chanh với hai ống tay phồng gắn nơ, đầu đội mũ vành và đeo một cái túi nhỏ.

Quả nhiên là hào quang của nhân vật chính, cái váy đó mà mặc lên người tôi thì trông chẳng khác gì một cây kem chanh biết đi mất.



Estelle có mái tóc nâu nhạt dài ngang lưng, và cô bé giống tôi ở điểm trên đầu ngoài tóc nâu còn có thêm vô vàn sợi tóc trắng, mà lý do là vì máu xấu. Tôi biết vì mái tóc của tôi khi còn là Mei trông y hệt như thế này, và tôi đã phải nhuộm đen tóc của mình vì quy định ở trường cấp ba. Nhưng những sợi tóc bạc của Estelle nhìn giống như những sợi kim tuyến lấp lánh hơn là tóc xấu, và Aurelia thì luôn miệng nói thích mái tóc này của tôi.

Ừ, chắc là cô bé thích nó thật nên mới có đủ nghị lực mà mỗi sáng đều ngồi gỡ rối cho tôi như thế này.

Cuối cùng sau hơn nửa tiếng loay hoay thử hết kiểu này đến dáng nọ, từ búi cao, xõa thẳng, buộc hai bên,...thì Aurelia rốt cuộc cũng tìm ra được kiểu tóc hoàn hảo nhất cho tôi, là tết sam hai bên, vì tóc tôi dày quá, và mấy sợi tóc mai thì được Aurelia tận dụng triệt để trong việc che đi nốt mụn của tôi.

Cảm giác trải qua tuổi dậy thì lần thứ hai lạ lẫm thật đấy.

Sebastian có vẻ đã đợi hai đứa chúng tôi ở dưới phòng khách từ lâu lắm rồi, đến nỗi khi tôi và Aurelia xúng xính váy đầm bước xuống nhà thì đã thấy cậu nhóc nằm vật ra ghế như đang tuyệt vọng lắm vậy. Cậu bé đã về lại trại trẻ vào tuần trước sau hai năm học huấn luyện cơ bản, và chuẩn bị tiếp tục hành trình trở thành kỵ sĩ vào tháng tám tới đây.

Trại huấn luyện đúng là có ích, khi mà cậu nhóc của chúng tôi mới ngày nào còn loắt choắt giờ đã trở thành một cậu thiếu niên cao lớn tràn đầy khí thế.

Nghe nói Sebastian đã đánh bại hơn hai mươi đối thủ để được ghi tên vào hàng đầu tiên của bảng xếp hạng thực lực trong cuộc thi huấn luyện cuối cùng nữa đấy.

Nhìn Sebastian đứng dậy làm động tá cúi chào và đưa cả hai tay ra để chúng tôi nắm lấy như thể hiệp sĩ và quý cô, tôi nhận ra hai năm hóa ra là một quãng thời gian thật dài.



Aurelia không còn là cô bé hiếu động luôn quẩn quanh cùng tôi ngày nào mà đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp như một bông hoa rừng, mộc mạc nhưng tỏa hương thơm.

Sebastian chẳng còn mang dáng hình của cậu bé mà hồi nhỏ tôi thường trêu chọc là bé như chim chích, mà giờ đã trở thành một thiếu niên cao ráo, đã bắt đầu biết khoe mẽ trước đám con gái và học đòi bắt chước tác phong của những kỵ sĩ thủ đô.

Cũng phải, chỉ vài năm nữa thôi, cậu bé loắt choắt của chúng tôi sẽ trở thành đại tướng quân thống lĩnh cả quân đội của một đế chế hùng mạnh mà.

Ước gì Sebastian và Aurelia cứ yêu nhau luôn cho nhanh nhỉ?

Đại tướng quân Sebastian Sanchez là một trong những nam phụ hiếm hoi không có tình cảm nhập nhằng với nữ chính Charlotte vạn người mê. Và dù cậu ấy là hình mẫu lý tưởng của hàng vạn cô gái nhưng rốt cuộc thì cho đến cuối tiểu thuyết, Sebastian vẫn chỉ mãi một thân một mình. Thế nên nhiều độc giả thắc mắc rằng phải chăng cậu ấy đã có người trong lòng, hay là có tình cảm thầm kín với nam chính cũng nên.

Nhưng mà,

Sebastian cũng sẽ phải chết, chết vì tình yêu của Mikael và Charlotte quý giá hơn mạng sống của cậu ấy và những kỵ sĩ đã phải chôn vùi thân xác mình nơi chiến trường.

Ngay cả Aurelia cũng vậy, phải kết thúc cuộc đời khi còn quá trẻ vì đã hết giá trị lợi dụng và trở thành vật cản đường của người khác.

Vì sao nhỉ?

Họ là nhân vật phụ, nhưng họ cũng đang sống mà?

Rốt cuộc thì Mikael muốn làm gì khi xử lý hết những người đáng lẽ có thể trở thành cánh tay đắc lực của anh ta trong việc điều hành vương quốc nhỉ?

"Đi nhanh nào Estelle, lại thẫn thờ nữa rồi!"– Giọng của Aurelia vang lên, anh em sinh đôi nhà bác Mary đã tới từ bao giờ, và cả đám cùng ào tới kéo tay tôi chạy một mạch trên con đường gạch vàng.

Tôi nhìn theo bóng dáng những đứa trẻ ngây thơ đang chạy phía trước, ánh nắng bình minh đổ xuống, chiếu rọi lên những khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy sự sống, tất cả như một bức tranh sơn mài cũ kĩ được cất trong tủ kính trưng bày.

À, hóa ra chúng ta đã từng thân nhau như thế.