Đầu Quả Tim

Chương 35: Một chút bình yên




Cảnh Phong thật sự sắp xếp cho cô mọi thứ. Giờ cô chẳng khác nào cô công chúa sống trong một thế giới màu hồng mà ai cũng mơ ước.

Anh cứ như hai con người khác biệt. Lúc đi con moto phân khối lớn nhìn rất ngầu lại mang vẻ tùy hứng. Giờ trong bộ tây trang lái con Roll Royce này đúng chuẩn tổng tài bá đạo.

Ánh mắt cô nhìn anh không hề che giấu sự ngưỡng mộ.

“Em có cần lộ liễu như vậy không hửm.”

Giọng anh mang ý cười.

“Hả? Em có gì đâu mà lộ liễu.”

Cô chột dạ khi bị nói trúng tim đen.

“Nước vãi chảy ra rồi còn ngại ngùng gì không thừa nhận.”

Trần Thư Di rõ ràng chột dạ lau miệng mình. Lúc này, mới biết anh đang trêu mình.

“Cảnh Phong xấu xa, chỉ biết ức hiếp em.”

Cô đánh vào trong tay anh.

Cảnh Phong nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đưa lên môi hôn nhẹ.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến thăm mẹ anh.”

“Em chưa chuẩn bị gì cả.”

Trần Thư Di có chút hoảng sợ. Ông nội Cảnh nhìn là biết không thích cô rồi. Giờ mà tay không đến đó không phải tìm đường chết hay sao.

“Đừng lo. Mẹ nhất định sẽ rất thích em.”

“Nhưng…”

“Ngoan! Tin anh.”

Trần Thư Di hít sâu một hơi gật đầu.

Trái ngược với sự ồn ào ở trung tâm thành phố, nơi này vô cùng yên tĩnh.

Trần Thư Di khó hiểu nhìn anh. Chắc hẳn nhà họ Cảnh không ở nơi vắng vẻ như này rồi. Vậy mẹ anh sao lại ở đây.

Cuối cùng, câu trả lời trong lòng cô cũng có đáp án.

“Nghĩa trang” tại sao lại là nghĩa trang. Nhà họ Cảnh không phải vẫn rất đông đủ sao?

Anh nắm lấy tay cô đi vào trong, tay còn lại là bó hoa ly màu trắng rất đẹp.

Hai người bước sâu vào trong, cuối cùng dừng lại trước ngôi mộ được làm từ khối thạch anh. Trên bia mộ là một người phụ nữ xinh đẹp.

Trần Thư Di ngẩng mặt lên nhìn anh.

Cảnh Phong cúi xuống nhìn cô.

“Con đưa Thư Di đến thăm mẹ.”

“Chào mẹ! Con là Trần Thư Di.”

Cảnh Phong mỉm cười đặt bó hoa lên phần mộ.

Trần Thư Di không ngờ mẹ anh đã mất. Đối với Cảnh Phong cô còn quá xa lạ. Cảnh Phong trước kia cô từng biết rất đơn giản, cuộc sống không phải toàn mùi tiền như hiện tại. Nhưng đã là quá khứ thì nhắc đến làm gì. Ai lại muốn người khác biết đến cuộc sống khổ sở của mình. Cũng như cô, không hề muốn ai biết đến cuộc sống trước kia của mình. Trần Thư Di của hiện tại dễ dàng chấp nhận nghịch cảnh hơn. Và ở bên anh, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý. Vì cô không dám cược tình yêu đó của anh là dành cho mình.

[…]

Hai người ở lại một lúc mới rời khỏi.

Anh không vội đưa cô trở về, hai người đi dạo một vòng.

Cô nhìn hàng cây với những đoá hoa khoe sắc trải dài vô cùng đẹp đẽ cả một con đường.

Cơn gió khẽ thổi qua, hương thơm nhàn nhạt hoà lẫn những cánh hoa rơi xuống.

Tay cô đón lấy một cánh hoa mỏng manh. Nó cũng giống như tình yêu của cô hiện tại vậy. Có thể tan biết bất cứ lúc nào.

“Thích không?”

“Ừm! Em rất thích. Nhưng…”

Cảnh Phong nhìn cô.

Trần Thư Di xoay người lại, nhón chân vòng tay qua cổ anh ghì xuống.

Cảnh Phong rất phối hợp cúi thấp người xuống một chút.

Trần Thư Di hôn lên môi anh dù chỉ là chạm nhẹ.

“Nhưng thích được cùng anh. Dù ở đâu nơi đó cũng là đẹp nhất.”

Cảnh Phong khoé môi cong lên.

“Cảnh phu nhân! Em đang thả thính anh à.”

“Nếu nói phải. Anh có dính thính của em chưa?”

Trần Thư Di tuy có xấu hổ nhưng đó cũng là lời thật lòng của cô. Chỉ muốn bên anh thật lâu, thật lâu.

Cảnh Phong không trả lời, anh áp lên môi cô. Nụ hôn của anh hoàn toàn trái ngược với cô. Tuy dịu dàng nhưng lại cuồng nhiệt một cách kì lạ.

Rời khỏi đôi môi mềm mại, ngọt ngào ấy. Tay anh chạm lên khoé môi cô, ánh mắt đầy cưng chiều.

[…]

***

Khách sạn A.

Sau lần, Tần Vĩ Khang và Tô Tiêu Tiêu tận mắt nhìn thấy Trần Thư Di được chủ tịch ngân hàng Viễn Phong cầu hôn thì im hơi lặng tiếng. Đến tận bây giờ vẫn không dám có động tĩnh gì.

Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác. Sắc mặt anh ta tươi tắn hơn như vừa tìm được nơi dựa dẫm.

Tô Tiêu Tiêu khó hiểu.

“Anh sao lại vui như vậy? Có chuyện gì tốt sao?”

Anh ta nhướn mày.

“Em có muốn trả thù Trần Thư Di không? Nó dám làm chúng ta bẻ mặt, bị người khác cười nhạo.”

Tô Tiêu Tiêu vừa nghe đến cái tên Trần Thư Di liền tức điên lên. Vẫn cố gắng nhịn xuống.

“Anh có cách gì hay sao?”

“Em đưa tai qua đây.”

Nhìn vẻ mờ mờ ám ám của anh ta Tô Tiêu Tiêu cũng đoán biết được một chút. Nhưng không biết người nào cho anh ta lá gan đó thôi. Còn cô ta chỉ việc mượn nước đẩy thuyền. Nếu bị phát hiện, cô ta cũng là người vô tội.

Tô Tiêu Tiêu ghé tai qua.

Tần Vĩ Khang nói gì đó khiến nụ cười cô ta càng lúc càng rạng rỡ.

“Anh nói thật sao?”

“Tất nhiên! Em cứ về chuẩn bị cho tốt. Mai anh đến đón em.”

“Được! Mai gặp.”

Cô ta cầm túi xách đứng dậy rời khỏi.

Khi cánh cửa phòng khép lại. Tần Vĩ Khang nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi xem cô lên mặt được bao lâu. Tưởng gà hoá phượng hoàng thật sao. Đúng là nực cười.”