Khi xe vừa rời khỏi Cảnh gia, Tô Lệ liền lau đi giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt.
Cảnh Bảo vẫn còn lo lắng.
“Mẹ sắp đến bệnh viện rồi. Sẽ không sao đâu.”
“Mẹ không sao. Chúng ta không đến bệnh viện. Chở mẹ đến một nơi.”
“Hả? Nhưng…”
[…]
Điểm đến không ngờ lại là nghĩa trang nơi yên nghỉ của mẹ Cảnh Phong.
Cảnh Bảo liền giữ tay bà lại.
“Sao chúng ta lại đến đây?”
“Một người đã chết con sợ cái gì chứ.”
Bà ta lạnh giọng hoàn toàn khác biệt với vẻ dịu dàng thường ngày.
Nhưng đối với Cảnh Bảo cũng không còn xa lạ gì. Chỉ lẳng lặng bước theo sau.
Đứng trước ngôi mộ của người phụ nữ nở nụ cười tươi tắn. Bà ta rõ ràng là cố ý đến đây để trút hết cơn giận của mình.
Bà ta rút con dao từ trong túi xách ra.
Cảnh Bảo hốt hoảng nhìn xung quanh sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy.
“Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
“Tránh ra.”
Âm thanh chói tai vang lên khi những vết cứa vào tấm ảnh nhỏ.
“Mày xinh đẹp lắm mà. Cuối cùng cũng chết thê thảm mà thôi. Chỉ trách đứa con trai mày mạng lớn nếu không cũng đã theo đoàn tụ từ lâu rồi.”
Nụ cười bà ta càng dữ tợn.
“Mẹ đi thôi. Lỡ người khác nhìn thấy không tốt đâu.”
Cảnh Bảo vội vàng kéo tay bà ấy rời khỏi.
Đi được mở đoạn, bà ta giật tay mình ra.
“Con sợ cái gì chứ. Chuyện này có ai biết chứ. Cảnh Phong thì sao đến ông trời cũng giúp chúng ta mà. Quá khứ của nó chỉ là một trang giấy trắng. Mẹ chỉ hận, tại sao nó vẫn ưu tú như vậy chứ.”
Cảnh Bảo miệng giật giật. Cốt cách của một thiên tài dù không có quá khứ nhưng tương lai đều nằm trong tay anh ấy. Điều đó, không ai có thể thay đổi được.
“Mẹ chúng ta về đi. Bữa cơm lần này, mẹ đã chuẩn bị tốt như vậy chẳng lẽ lại bỏ đi sao. Đừng để một việc nhỏ này mà ảnh hưởng đến việc lớn của chúng ta.”
Vừa nghe câu này, tâm trạng đang kích động của bà ta liền hạ xuống.
“Con nói đúng.”
Cảnh Bảo như thở phào thành công đưa bà rời đi.
Sau màn hình thu nhỏ, ngón tay thon dài gõ gõ lên chiếc bàn.
[…]
***
Studio S.
Trần Thư Di nhìn dàn áo cô dâu được trưng bày trong lồng kính đến ngẩn người. Là con gái ai không muốn mình xinh đẹp, lộng lẫy nhất ngày quan trọng trong ấy.
Tay cô khẽ đưa lên muốn chạm vào nhưng lại ngập ngừng.
Giọng nói ấm áp quen thuộc kề sát bên tai.
Cảnh Phong vòng tay ôm lấy cả người cô vào lòng, đầu cúi thấp xuống.
“Sao anh đưa em đến đây?”
Anh không trả lời câu hỏi đó.
“Tất cả đều là của em. Vào thử đi.”
“Sao?”
Trần Thư Di ngây ngốc kéo tay anh ra, xoay người lại ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cảnh Phong bún nhẹ lên trán cô một cái.
Trần Thư Di ôm trán bĩu môi vô cùng phối hợp.
“Chưa mặc áo cô dâu mà anh đã bạo lực gia đình rồi.”
Cảnh Phong nhướn mày, cúi thấp xuống hôn nhẹ lên môi cô.
“A… Người ta nhìn đó.”
Trần Thư Di xấu hổ nhìn xung quanh sợ người khác nhìn thấy.
“…” Trần Thư Di.
Nhưng một màn này không chỉ một vài người nhìn thấy mà toàn bộ mọi người đều nhìn thấy.
Vừa thấy cô quay sang họ liền ngó lơ như không thấy gì nhưng những hành động vô tri lại bán đứng họ hoàn toàn.
Sắc mặt cô ửng hồng, vùi mặt vào lồng ngực anh.
“Anh xấu quá đi.”
Cảnh Phong ôm cô vào lòng. Anh rất thích cảm giác được cô làm nũng, dựa dẫm như vậy. Dường như, mọi thứ với anh vô cùng bình yên khi ở bên cạnh cô. Không cần phải suy nghĩ, cứ sống với cảm giác thật của mình.
Trần Thư Di đối với anh lần đầu gặp mặt đã làm anh có cảm giác rất quen. Nhịp tim không thể kiểm soát, một loại rung động có thể từ lâu lắm rồi anh đã quên mất.
[…]
Trần Thư Di được nhân viên giúp mặc chiếc váy trắng được đính kim cương vô cùng đẹp mắt. Chiếc váy được làm hoàn toàn bằng thủ công và vừa vặn với cô vô cùng.
Nữ nhân viên nhìn cô đến mức ngưỡng mộ.
“Cảnh phu nhân! Cô thật may mắn. Cảnh tổng rất yêu thương cô.”
“Sao chị lại nói vậy?”
Trần Thư Di khẽ cười.
“Ánh mắt Cảnh tổng nhìn chị cứ như chứa cả thế giới vậy. Tất cả váy cưới đặt bên trong lồng kính đều là do ngài ấy muốn dành riêng cho chị.”
“Tất cả sao?”
Trần Thư Di kinh ngạc rồi rất nhanh liền thu lại. Cảnh Phong luôn như vậy, cô phải chấp nhận dần thôi. Vén mái tóc ra sau nhìn mình trong gương. Cả thế giới nghe có thể rất thích nhưng cô lại không phải. Nhưng được ở bên cạnh anh cũng đủ để cô vui rồi. Mong chờ thêm gì nữa.
[…]
Quay lại phía ngân hàng Viễn Phong.
Tống Vụ đứng bên ngoài cửa, giọng điệu không kiên nhẫn.
“Tôi đã có hẹn với Cảnh tổng của các người. Giờ không cho vào là sao?”
Bảo vệ nhìn nhau rồi lên tiếng.
“Xin hỏi anh hẹn mấy giờ?”
“Ba giờ chiều. Đúng chính là ba giờ chiều.”
Tống Vụ nghĩ đi nghĩ lại nói.
Bảo vệ nhìn đồng hồ nghiêm túc trả lời.
“Xin anh đừng giờ hãy quay lại. Anh đợi thêm cũng không thể vào được. Còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn.”
Tống Vụ hơi bất mãn.
“Tôi vào trong ngồi chờ không được à. Sợ tốn thêm ly trà chắc.”
“Đó là quy tắc. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi. Mong anh thông cảm.”
“Tôi…”
Lê Phúc từ trong bước ra nghe tiếng tranh luận liền đi đến.
“Chào anh Tống! Thật ngại quá mấy hôm trước tôi sơ ý nên không nói với Cảnh tổng việc này. Lần này, nhất định sẽ cho anh cái hẹn hoàn chỉnh.”
“Cái gì?” Tống Vụ thật sự tức muốn chết với tên trợ lý này. Sao cái gì cũng chuyên nghiệp đến lượt tôi lại không chuyên nghiệp chút nào cả. Nhưng cũng không thể làm khó người ta được. Dù sao mình cũng không phải có việc gì quan trọng đến mức đó.
Lại nghe Lê Phúc bồi thêm một câu như sợ anh ta không tin tưởng vào lời nói của mình.
“Cảnh tổng đưa phu nhân chọn váy cưới rồi. Tôi không nói dối đâu là thật đó.”
“Cái gì?”
Tống Vụ ngơ ngác. Ủa, vậy là trang tin tức đang rầm rộ ấy là thật sao? Vậy còn…
“Anh Tống! Anh Tống!”
Lê Phúc gọi lớn.
Tống Vụ giật mình để lại một câu rồi vội vã rời đi.
“Không có gì. Để lần sau, tôi đến vậy.”
Lê Phúc gãi gãi đầu.
“Boss Cảnh kết hôn thôi có cần phản ứng đến vậy không. Dạo này, mọi người đều rất lạ.”
Mà đến bản thân mình cũng vậy thôi… Điều sắp điên đến nơi rồi.