Đầu Quả Tim

Chương 18: Giở trò




Trần Thư Di vậy mà ngủ một giấc đến khi trời sáng hẳn.

Cô lờ mờ mở mắt, vơ lấy điện thoại lên xem.

"A... Trễ giờ mất rồi. Sao mình lại ngủ say như vậy."

Chạy vào trong vệ sinh cá nhân, thay quần áo đã chuẩn bị sẵn. Cô bước nhanh ra ngoài.

"Nhà lớn như vậy chạy ra đến cổng thôi đã mệt mỏi rồi. Làm sao đến kịp đây. Chết chắc rồi."

Bước xuống cầu thang mà miệng cứ lẩm bẩm rồi lại nhìn thời gian.

Phan Liễu vừa nhìn thấy cô đã gọi.

"Con ăn sáng rồi đi."

"Con trễ giờ rồi. Hôm nay lại mệt mỏi nữa rồi."

Cô lấy miếng bánh mì rồi chạy nhanh ra cửa.

Xe điện cô đã bán mất rồi. Phải làm sao đây?

Quản gia nhìn thấy vẻ vội vã của cô liền lên tiếng.

"Phu nhân có việc gấp phải ra ngoài sao?"

"Vâng! Cháu rất gấp."

"..." Quản gia muốn nói thêm gì thì cô đã chạy mất dạng.

Rồi xe dưới bãi sao phu nhân không lái đi mà lại chạy bộ. Ông ta gãi gãi đầu khó hiểu.

Trần Thư Di nhìn xung quanh chuẩn bị qua đường.

Âm thanh moto dừng lại ngay trước mặt.

"Lên xe!"

Trần Thư Di không nghĩ đến Cảnh Phong lại ở đây.

Anh đưa tay ra.

Trần Thư Di nắm lấy tay anh bước lên. Cô cũng không còn lạ với sự ngang ngược của anh.

Cô vòng tay ôm chặt.

Cảnh Phong cong môi cười.

[...]

Đến nơi mình cần, Trần Thư Di vội vàng bước xuống.

Vừa đi được vài bước đã quay lại.

"Cám ơn anh!"

Cảnh Phong rũ mắt nhìn cô.

"Anh... Chúng ta thương lượng một chút được không?"

"Tôi đang nghe."

"Anh có thể cho tôi mượn... À mà thôi đi. Tạm biệt."

Chiếc áo khoác của cô bị anh giữ lại.



"Anh thả tay ra. Suốt ngày cứ ỷ lại mình cao rồi ức hiếp tôi."

"Tôi ức hiếp em khi nào."

"Không phải sao."

Cô bĩu môi.

[...]

Ở phía cửa trung tâm giao hàng. Có vài người tình cờ nhìn thấy Trần Thư Di đang bên cạnh một người đàn ông ngồi trên moto. Nhìn hai người khá thân mật.

"Còn có người chấp nhận cô ta đã là may mắn rồi."

"Chắc là làm tiểu tam."

"Nhìn cô ta có cái gì đáng để bao nuôi chứ."

"Để xem cô ta có được bao nhiêu để bồi thường."

Cả bọn cười phá lên giễu cợt.

Trần Thư Di chạy vào đến nơi, thấy ánh mắt khinh thường của mọi người. Bước chân cô không tự nhiên khựng lại, nở nụ cười như thường ngày.

"Chào mọi người."

"Quản lý đang chờ cô bên trong phòng á. Chắc cũng đủ tiền rồi nhỉ."

Một người trong số họ sắp xếp hàng hóa, giễu cợt nói một câu.

Trần Thư Di mím môi, bước vào trong.

Vừa thấy cô đi khuất liền bàn tán xôn xao.

"Thấy không, chắc chắn là đã kiếm được không ít. Thái độ đó là biết rồi."

"Nhìn vẻ thanh thuần vậy thôi chứ cũng là dạng chẳng ra gì."

"Thôi, đừng nói như vậy. Người ta trước kia cũng là thiên kim tiểu thư giàu có đó nha."

Lúc này, cánh cửa lớn mở ra.

[...]

Bên trong phòng.

Trần Thư Di cúi đầu.

"Quản lý, ông cho tôi thêm vài ngày nữa được không. Hiện tại, tôi chỉ có bao nhiêu tiền thôi."

Ông ta nhíu mày nhìn số tiền trên bàn. Ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới đứng dậy.

"Cũng được thôi."

Trần Thư Di chưa kịp vui mừng.

Ông ta đã nắm lấy tay cô.

Trần Thư Di vội vàng rút tay lại lùi về phía sau.

"Quản lý! Mong ông tự trọng."

"Haha... Em cứ chiều tôi đi. Nếu tôi vui vẻ thì sẽ giúp em. Nếu không, phải bồi thường ngay lập tức."

Ông ta rõ ràng đang uy hiếp cô.



Trần Thư Di vừa muốn chạy ra cửa liền bị ông ta giữ lại.

Với sức một phụ nữ như cô dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thể thoát được.

Ông ta giữ chặt cô muốn giở trò với cô.

"Thả tôi ra. Cứu tôi với! Cứu tôi..."

"Tôi nghe người ta nói cô đang được người khác bao nuôi. Thanh cao cái gì? Tôi cũng sẽ cho cô tiền."

Rầm! Cánh cửa bị đá tung ra.

Ông ta chưa kịp quay lại đã bị ném sang một bên.

"Á... Ai dám."

Ông ta nằm dưới nền gạch rên rỉ quạt lên.

Lồng ngực truyền đến cơn đau nhói.

Chân Cảnh Phong giẫm lên ngực ông ta, lực cũng không hề nhẹ một chút nào.

"A... Đau, đau quá."

Anh cứ như vị thần băng giá rũ mắt xuống nhìn kẻ phàm tục, môi bạc khẽ nhếch lên.

Trần Thư Di cũng sững sờ khi nhận ra là Cảnh Phong. Không biết tại sao lúc này cô lại muốn khóc. Vội vàng nép sau lưng anh, tay níu chặt góc áo như tìm kiếm sự an toàn.

"Đến người phụ nữ của tôi cũng dám đụng vào."

"A... Làm ơn, tôi không dám nữa. Đau quá!"

Sắc mặt ông ta càng lúc càng tái đi, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cảnh Phong dường như chẳng quan tâm đến lời cầu xin của ông ta. Lực chân càng lúc càng tăng...

Lời muốn nói đều không thể thốt lên thành tiếng. Kiểu vừa muốn chết lại không thể chết.

Trần Thư Di lay nhẹ tay anh.

"Cảnh Phong, dừng lại đi. Ông ta sẽ chết mất."

Cảnh Phong quay lại nhìn cô.

Ánh mắt ngập nước có vẻ rất hoảng sợ.

Cảnh Phong không nói lời nào dừng lại động tác.

Ông ta liền thở hắc ra như từ quỷ môn quan trở về. Cái loại cảm giác tim bị ép đến nỗi toàn thân đau đớn đó quá đáng sợ đi.

Cảnh Phong cởi áo khoác ra, phủ lên người cô.

"Không sao rồi."

Trần Thư Di gật đầu.

Anh rũ mắt xuống nhìn ông ta như thần chết đòi mạng.

"Tiền đúng không."

Anh ném lại chi phiếu trên nền gạch.

Xoay người lại bế cô rời khỏi.

Ông ta bò lại nhặt lên. Sắc mặt ông ta càng lúc càng tái đi và ngã xuống khi nhìn đến cái tên.