Đầu Quả Tim

Chương 17: Mập mờ (Tiếp theo)




Cô vội vàng khép cửa lại.

Cảnh Phong đưa tay dễ dàng chặng cửa.

"Em trốn cái gì."

"Anh... Sao tự tiện vào đây. Tôi..."

Chân cô khép lại đưa lưng về phía anh. Đơn giản vì hiện tại cô không mặc đồ lót. Đúng là xấu hổ chết mất. Hy vọng anh sẽ không để ý đi.

Cảnh Phong im lặng không nói lời nào. Anh nhìn chiếc áo sơ-mi trắng của mình phủ qua đến giữa đùi cô.

Trần Thư Di cảm giác cả người nóng rực bởi ánh mắt Cảnh Phong nhìn mình. Hoặc do chính cô tự suy nghĩ.

Cảnh Phong nhìn cô qua tấm gương phản chiếu, cả người đều nhuộm màu hồng nhạt.

Âm thanh khi cửa đóng lại khiến cả người rung lên.

Cảnh Phong vòng tay qua eo nhỏ, đầu tựa vào hõm vai cô.

Lúc này, Trần Thư Di mới ngẩng mặt lên nhìn. Hình ảnh hai người đều được gương phản chiếu rõ ràng. Vậy là nãy giờ... Cô khóc không ra nước mắt.

"Tôi... Anh yên tâm. Tôi sẽ giặt sạch sẽ trả lại anh mà. Chẳng lẽ, anh ích kỷ với tôi một cái áo chứ. Tại tôi không biết quần áo đã mang đến đâu."

Càng nói giọng cô càng nhỏ.

"Em thật thơm."

"..." Trần Thư Di. Thơm cái đầu anh. Tôi thấy thơm tho gì đâu.

Cô gỡ lấy tay anh ra khỏi eo mình nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

"Anh ra ngoài được không. Tôi đi tìm quần áo của mình. Sẽ giặt trả anh ngay."

Cảnh Phong hôn nhẹ lên cổ cô.

"Không cần. Tôi thấy em mặc rất đẹp."

Trần Thư Di rùng mình thật sự chịu hết nổi cảm này rồi. Cô kéo mạnh tay anh ra xoay người lại ngẩng mặt lên nhìn anh.

"Anh đừng có thân mật như vậy. Chúng ta..."

Chợt cô nhìn xuống cổ áo sơ mi hơ rộng lộ ra nơi đang nhấp nhô dưới lớp áo càng rõ ràng.



"A... Đồ biến thái."

Cô vội vàng đẩy anh ra chạy nhanh ra ngoài.

Cảnh Phong ngây ra rồi lại cười.

"Lợi hại."

[...]

Trần Thư Di chạy ra đến giường trùm kín chăn trên người.

"Nguy hiểm thật. Suốt ngày cứ chiếm tiện nghi mình. Nhất định ngày mai sẽ nói với mẹ rời khỏi đây."

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên khá lâu. Cô nghe rất rõ ràng vì cửa chỉ khép hờ.

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh khiến cô bắt đầu lo lắng, tay siết chặt gốc chăn.

Bước chân mỗi lúc một đến gần rồi dừng lại.

Trần Thư Di nuốt nước bọt. Giả vờ như mình đã ngủ say. Bên nệm lún xuống.

Anh kéo chăn đắp lại cho cô. Hơi cúi xuống hơi thở nóng rực kề sát bên tai cũng có thể là anh đang hôn.

"Những thứ em cần đều ở phòng thay đồ kế bên tủ quần áo."

Anh đứng dậy bước ra ngoài.

Tiếng cửa khép lại khiến cô thở hắt ra.

Cô đặt tay lên vành tai mình.

"Cảnh Phong này là sao?"

Cô vội vàng đứng dậy chỉnh lại chiếc áo sơ-mi trên người mình bước nhanh đến vị trí cửa tử quần áo.

Cô chạm nhẹ cánh cửa liền mở ra, nó thong đến căn phòng rộng lớn anh vừa nói. Tất cả đều ngăn nắp gọn gàng.

"Điều là của mình sao? Đúng là giấc mơ quá mức chịu đựng mà."

Tất cả đều là thương hiệu nổi tiếng khắp thế giới. Đến chiếc váy ngủ cũng không khác biệt. Nhưng mà... Mặc vậy có ổn không.

Tạm thời gạt bỏ suy nghĩ của mình. Cô chọn tới chọn lui cũng chỉ được chiếc áo len màu kem này là tạm ổn. Còn quần thì... Giặt sấy khô mặc lại vậy. Ngày mai, cô còn phải đến trung tâm giao hàng để giải quyết vấn đề của mình.

Chợt nhìn đến quần áo lót sắc mặt cô liền ửng đỏ vì nhớ đến lúc anh chọn cho cô.



Trần Thư Di lấy bộ đồ lót ren màu trắng. Tất cả đều hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc.

"Anh ta sao biết được mình mặc cỡ nào vậy."

Hít sâu một hơi, cô ổn định lại tâm trạng. Đã là phụ nữ ai không thích những thứ này chứ. Cô đi một vòng xem túi xách, giày dép trên kệ. Còn vấn đề đó, cô như chưa từng nhìn thấy cũng chưa nghe đi. Mặc thì cũng mặc rồi còn gì.

"Anh ta không biết đã dụ dỗ bao nhiêu người rồi. Nếu không làm sao lại tỉ mỉ như vậy chứ. Mình tuyệt đối không thể bị dụ dỗ bởi những thứ này được."

[...]

Cô trở về giường, nằm nhìn trên trần nhà ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Cửa mở ra, đèn vẫn bật sáng mà người đã ngủ say thật rồi.

Cảnh Phong tiến về phía giường, đắp chăn lại cho cô.

Anh vén mái tóc rối trên gương mặt cô sang một bên.

Miệng nhỏ hé mở, rồi lại trở người.

Cảm giác ấm áp khiến cô tham luyến theo phản xạ tự nhiên, mặt cọ cọ vào tay anh.

Cảnh Phong khẽ cười.

"Tôi không biết em và nó có liên quan gì không. Chỉ là tôi muốn bảo vệ em. Tôi chỉ biết mình muốn như vậy."

Anh tắt đèn, vẫn im lặng nhìn cô.

[...]

Quay lại nhà họ Cảnh.

Cảnh Lâm trở về nhà đã khá khuya. Trên người mang theo mùi nước hoa hoà lẫn cùng mùi rượu nồng nặc.

Tô Lệ nhìn thấy Cảnh Lâm nằm trên giường sắc mặt liền khó coi vô cùng. Bà ta nghiến răng nghiến lợi nhưng rất nhanh liền trở lại dáng vẻ dịu dàng thường thấy.

Bà ta chầm chậm đi về phía Cảnh Lâm lay nhẹ cánh tay ông ta.

"Anh Lâm! Anh nghe em gọi không?"

Thấy ông ta vẫn bất động. Tô Lệ đứng thẳng người dậy. Chợt bà để ý đến vết son trên cổ áo...

"Tô Lệ này chứ không phải con vợ ngu ngốc của ông đâu."