Chương 326: Bỏ trốn
Thị nữ thấy Cơ Huyền bên sát cửa số muốn bỏ chạy, theo bản năng bước lên hai bước để ngăn cản. Quay đầu nhìn Hoa quý phi thì bỗng dừng bước, tình trạng chủ nhân có phần không ổn, nếu đuổi theo đối phương thì không thể bảo hộ Hoa quý phi chu toàn.
- Mau g·iết hắn.
Hoa quý phi thấy thị nữ do dự lập tức quyết đoán hạ lệnh, nhất định không thể để Cơ Huyền chạy khỏi bằng không hậu họa khó lường.
- Chịu c·hết đi.
Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, thị nữ lao nhanh như tên bắn, cả người phát ra sát khí nồng nặc, không tính lưu lại mạng mà trực tiếp hạ thủ.
- Nh·iếp Hôn chi mâu.
Thân hình Cơ Huyền đang bỏ trốn liền lập tức đình chỉ lại, xoay người cực nhanh mắt đối mắt cùng thị nữ. Ánh mắt phát ra huyết sắc nhàn nhạt mang theo cỗ hàn khí rét lạnh đâm thẳng tới tâm hồn.
Hoa quý phi thấy biến liên tiếng nhắc nhở:
- Đừng nhìn tới mắt hắn.
Công kích từ nhãn đồng kia có thể phá vỡ Liên Hoa Tâm do bản thân ngưng tụ ra vậy thị nữ chắc chắn không chống đỡ nổi một ánh nhìn mà thất thủ. Có khi tránh được ánh nhìn thì công kích vẫn sẽ khiến linh hồn bị tổn thương vài phần dẫn tới suy giảm thực lực.
Thế nhưng lời Hoa quý phi vẫn muộn.
Đôi mắt thị nữ chỉ liếc qua ánh mắt Cơ Huyền linh hồn dính lấy công kích, nhận thấy ảo giác mọi thứ xung quanh liền tan vỡ, bản thân r·ơi x·uống b·iển máu vô tận. Đến khi ý thức lại thì cả người hoàn toàn không cử động được, đầu đau như búa bổ.
Thực tế thì thị nữ vào lúc chạm mắt cùng Cơ Huyền cả người đã nằm xuống đất rồi. Ý thức từ trong ảo cảnh tới thực tế đã muộn sau bốn năm hô hấp từ khi ngã.
- Mọi thứ cũng không ngoài dự đoán của mình.
Cơ Huyền có thể hạ thị nữ Đấu Vương cửu tinh này cũng phải nhờ cái đầu.
Lúc nãy hắn cố tình giả bộ chạy trốn đồng thời âm thầm huy động đấu khí vào mắt chuẩn bị thi triển ra Nh·iếp Hồn chi mâu chờ thị nữ xông tới liền sử dụng kết quả có thể đắc thủ trong một kích.
Nếu Hoa quý phi khi đấy không ham mà yêu cầu thị nữ bảo vệ thì hắn khó mà dùng Nh·iếp Hồn chi mâu làm một Đấu Vương cửu tinh không ngừng phát ra đấu khí phòng hộ bất động trong một đòn được.
Dù sao không chỉ thị nữ bị bó tay vì Hoa quý phi khó dùng toàn lực, Cơ Huyền cũng bó tay với thân phận của mình không thể thi triển ra toàn bộ thủ đoạn, chỉ dùng lôi điện không quá quen thuộc. Bằng không một Đấu Vương hắn không đặt vào mắt.
Vụt!
Cơ Huyền loại bỏ thị nữa, thân hình bay tới ngay cần Hoa quý phi, giọng điệu đê tiện nói:
- Hoa quý phi lại gặp rồi.
- Ngươi...
Cảm nhận hơi thở nam tử ở gần thân thể Hoa quý lại có phản ứng, khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp.
Thị nữ nằm bất động trên đất không cử động nổi một ngón tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên hoa tặc kia tiếp cận Hoa quý phi.
Trong tay Cơ Huyền đã cầm cây trường tiêm của thị nữ từ bao giờ, đem lôi điện truyền vào bên trong roi rồi đem trói chặt Hoa quý phi.
- Hưm!
Trong cây roi chứa lôi điện khi quấn lên người lôi điện xâm nhập vào da thịt, Hoa quý phi đau đớn khẽ rên lên một tiếng kiều mị, lại hơi dụ hoặc.
- Khốn.. nạn.
Hoa quý phi hận không băm vằm tên khốn trước mặt ra được. Vì đấu khí bản thân miễn cưỡng ngưng đọng ra bị lôi điện đánh tan hết sạch.
Trước đó bị phản hệ bởi công pháp, nhưng dù sao có cảnh giới Đấu Hoàng cùng linh hồn lực không kém, dùng sự kiên trì không ngừng áp súc ra. Muốn dành một đòn sau cùng trong trường hợp thị nữ thất bại, chỉ cần Cơ Huyền lơ là phòng bị liền tung chiêu vào hạ bộ đối phương. Cơ thể mạnh mẽ thế nào cũng khó là tránh được.
Nào ngờ Cơ Huyền còn giảo hoạt hơn Hoa quý phi tưởng tượng dùng trường tiêm có lôi điện trói chặt để khống chế cô ta trước khi tiếp cận.
Cơ Huyền bước tới đưa tay muốn tóm lấy Hoa quý phi.
- Tặc tử còn dám động tới Hoa quý phi.
Giọng nói vang lên, một ám nhận vô hình mang theo quỹ tích quỷ dị muốn chọc thủng mắt Cơ Huyền. Dù cơ thể có mạnh mẽ cỡ nào, thì mắt vĩnh viễn là yếu điểm.
Cơ Huyền tức khắc phát ra một tầng lôi quang tráo lôi quang, lôi điện lập lòe chằng chịt giống như mạng nhện.
Ám nhận tiếp xúc với lôi điện tức khắc bị lôi điện đem đánh tan nát.
Ngay khi đấy thì kẻ phóng ra ám nhận đã tiếp cận lấy Cơ Huyền, tên này là một trong mấy tên thực lực mạnh mẽ ở tầng thứ tư ngồi gần Địch Lực Mộc Cáp Đề. Cả người phát ra một tầng đấu khí hắc ám vũ quang kéo dài vài trượng.
Bàn tay Cơ Huyền tụ lại lôi điện, thủ trảo hung tợn vỗ lên đấu khí hắc ám đang phóng ra trước mặt mình.
Oành.
Hai bên giao thủ, lôi điện chiếm ưu thế, trực tiếp xuyên qua vũ quang ám sắc đánh lên bả vai đối phương, làm hắn ta phải lùi lại.
Cơ Huyền nheo mắt, là thực lực kẻ dùng đấu khí hắc ám không tệ, chỉ đánh nát được bả vai mà không phải là nửa người.
- Không thể tiếp tục dây dưa nữa.
Hắn không muốn dây dưa nữa, lập tức há miệng phát ra đạo âm ba như rồng rống giận khiến cho tên đùng đấu khí hắc ám cảm thấy khí huyết quần quận muốn hộc máu.
- Âm Nhiên Tiêu Phách.
Tiếng sáo ở lầu dưới vang lên đem uy lực âm ba Cơ Huyền giảm đi, trợ giúp tên dùng đấu khí hắc ám một tay.
Đám công tử tập chung ở đây xem ra không phải hoàn toàn là đám vô dụng, có ít kẻ năng lực không tệ lắm đủ làm Cơ Huyền vướng víu tay chân tới phát bực.
Xem ra đám ở tầng dưới định xông lên trên này một lượt, vậy thì phiền toái vô cùng cùng. Cả người hắn bùng nổ lôi điện xuống lòng bàn chân, đem dẫm mạnh xuống mặt sàn. Lôi điện theo đó bạo phát ra lực lượng vô biên, càn quét toàn bộ toàn lầu, đem kết cấu kiên cố ở tầng lầu xé toạc, như muốn đổ sập tới nơi.
Cùng lúc đó Cơ Huyền chộp lấy Hoa quý phi thân ảnh bay khỏi Bích Diễm lâu.
- Nguy rồi, tầng lầu sắp sập.
Đám người ở tầng bốn cảm thụ chấn động thốt lên, vội vàng bỏ chạy. Còn những kẻ muốn lên tiếp ứng cho Hoa quý phi thì vận dụng đấu khí che chắn trước sự sụp đổ.
Ầm ầm.
Tầng ẩn thứ năm lập tức sụp đổ chóng vánh, gây lên chấn động cho toàn bộ Bích Diễm lâu. Những người đang thưởng rượu cảm thụ rung lắc trong lòng hoảng hốt:
- Có chuyện gì vậy, sao Bích Diễm lâu lại rung lắc như vậy.
- Nhìn kìa, Bích Diễm lâu sao lại xuất hiện thêm tầng thứ bốn!
- Còn có một kẻ vừa bay khỏi Bích Diễm lâu đó, thực lực ngư không phi hành chắc là một Đấu Vương cường giả rồi.
Những kẻ chạy ra ngoài thì kinh ngạc phát hiện ra từ hư không Bích Diễm lâu lại xuất hiện thêm một tầng nữa, vừa vặn bắt gặp bóng của Cơ Huyền trên trời bay đi.
Lúc này Địch Lực Mộc Cáp Đề cũng bay ra từ tầng bốn của Bích Diễm lâu hùng hồn nói:
- Chư vị, kẻ đó là tặc tử đã b·ắt c·óc Hoa quý phi, mong chư phi ở đây trợp giúp giải cứu lấy Hoa quý phi.
Lời vừa dứt lập tức có không ít người hét lên:
- Cái gì! Hoa quý phi bị tên tặc tử kia bắt phải đi cứu giá.
Luồng khí tức hùng hậu vang lên, một bóng người ở gần đó phát ra kim sắc song dực bay v·út lên bầu trời.
- Đó là Đao Hoàng!
Những kẻ xung quanh nhận ra chủ nhân của khí thế này chính là Đao Hoàng.
Địch Lực Mộc Cáp Đề nói:
- Chúng ta mau đuổi theo giúp Đao Hoàng một tay giải cứu Hoa quý phi đồng thời kiến tặc tử to gan kia phải hối hận vì dám động tay vào quý phi của Lạc Nhạn quốc vì những ý đồ đen tối. Để hắn biết quý phi Lạc Nhạn quốc không phải quả hồng mềm để hắn tùy ý kinh hờn.
Địch Lực Mộc Cáp Đề nói xong liền bay theo Đao Hoàng. Để lại lời lẽ hùng hồn khiến không ít thanh niên nhiệt huyết, thực lực không tệ cũng chạy bộ đuổi theo. Trên lầu bốn bị c·hôn v·ùi cũng bắn ra vài khí tức bay lên trời đuổi theo.
Có vài tên chưa tới Đấu Vương nhưng sở hữu phi hành đấu kĩ nên bay cùng.
Thực ra Địch Lực Mộc Cáp Đề chỉ muốn diễn kịch cho người khác xem, cô ta căn bản không để tâm tới Hoa quý phi. Nhưng việc Hoa quý phi b·ị b·ắt trong địa bàn của Địch Lực gia tộc thì khó tránh liên quan, vì thế phải diễn thuyết hùng hồn thể hiện bản thân một chút.
- Tặc tử c·hết tiệt, mau thả Hoa quý phi ra, ta lưu lại cho ngươi một mạng.
Đao Hoàng sốt ruột, vốn là nhiệm vụ bảo hộ cho Hoa quý phi, nhưng lão lại mải mê uống rượu vì chủ quan ở đây toàn cao thủ khiến Hoa quý phi b·ị b·ắt đi. Nếu truy cứu sợ thì Đao Hoàng có là Đấu Hoàng cũng khó mà trốn tránh khỏi trách nhiệm.
Linh hồn lực cường đại của Cơ Huyền bắt được khí tức mạnh mẽ đang đuổi theo, hắn tặc lưỡi thầm nghĩ:
- Tên Đao Hoàng này dường như có đột phá rồi, tốc độ so với trước kia nhanh hơn không ít.
Song dực đấu khí hiện nay của Cơ Huyền là lôi hệ, tốc độ so với nguyên bản thì còn nhanh hơn thế mà Đao Hoàng nhanh chóng đuổi tới được, mặc dù cả hai bên vẫn chênh lệch năm dặm.
- Vậy thử cái này xem.
Cơ Huyền đang bay đứng lại trên hư không, năm ngón tay phát ra lôi quang không ngừng ngưng tụ thành các mũi tiễn chói mắt. Năm mũi tên ngưng tụ từ lôi điện bắn ra khỏi tay xuyên qua vài dặm đâm tới Đao Hoàng.
Đao Hoang đang cấp tốc đuổi theo nhận thấy một trận sát khí đang lao thẳng về phía mình thì trầm xuống. Lão cả chặng đường liên tục biến hóa, vậy mà vẫn bị phát hiện.
Với tốc độ của lôi tiễn và số lượng lôi tiễn, Đao Hoàng còn cảm thấy sự uy h·iếp, xác định việc tránh né chỉ khiến mình lọt vào tầm ngắm những mũi tên còn lại.
- Kim Sơn Nguyên chưởng.
Lão hít một hơi, bàn tay đưa lên trên bầu trời, đấu khí kim sắc ngưng tụ lại thành một cái kim sơn đài to ba trượng rơi xuống.
Ầm.
Đêm tối ánh kim quang óng ả chói sáng, sức nặng khiến không khí nổ tung, rơi xuống lôi tiễn. Lôi tiễn phát ra năng lượng oanh kích bùng phát lên kim sơn, đem tòa kim sơn làm chậm đi, đồng thời lôi điện từ lôi tiễn khiến cho Đao Hoàng cảm tụ được sự t·ê l·iệt khiến tốc độ của lão bị giảm đi.
- Phá cho ta.
Đao Hoàng tức giận, tăng lường sức lực đem tòa kim sơn đập nát năm mũi lôi tiễn thành hư không.
Ánh mắt Đao Hoàng đỏ ngầu, lão biết đối phương không phải loại dễ ăn, đem toàn bộ đấu khí dùng tới cực hạn, thoáng chốc khiến tốc độ của lão tăng lên cực nhanh mau chóng thu ngắn khoảng cách với Cơ Huyền thành hai dặm.
Cơ Huyền xoay lưng tiếp tục bắn ra lôi tiễn dụng ý ngăn cản Đao Hoàng.
Lần này Đao Hoàng không hề phản kháng, dùng thân thể đón đỡ, dù vậy cả người lão phát ra tầng kim quang hộ thể lôi tiễn khó mà gây ra v·ết t·hương lớn gì, chỉ là thương nhẹ với một chút tê cứng. Lão mặc kệ thương thế cười gằn như điên nói:
- Tặc tử ngươi không thoát nổi đâu, ta sẽ băm vằm ngươi thành vô số mảnh.
Thấy Đao Hoàng từng bước ép sát, Cơ Huyền thở dài một hơi, trước đây nghĩ Đao Hoàng dễ giải quyết hơn Kiếm Hoàng, không nghĩ tới Đao Hoàng mà phát điên lên cũng khó dây dưa.
Có điều đối phương phát điên thì tiện lợi hơn cho hắn, đôi mắt tiếp tục biến ảo thành màu đỏ dực. Dưới sự không phòng bị Đao Hoàng bị xích quang xuyên thấu tâm thần trói chặt ý thức.
Phốc!
Đao Hoàng đang phi hành đột nhiên cảm thấy thiên địa biến đổi rơi xuống người, thân hình dường như bị thiên địa đè nén và tiếp tục rơi vào hư vô bất tận.
- Huyễn cảnh!
Nhận thức được huyễn cảnh, nhưng Đao Hoàng lại không có biện pháp đánh thứ được bản thân khỏi huyễn cảnh, chỉ có thể tiếp tục rơi vào vòng xoáy vô hạn của thiên địa ảo cảnh.
Ở thực tế, chính là Đao Hoàng đã mất đi ý thức, cả người vô lực rơi xuống dưới mặt đất, thân thể Đấu Hoàng cường đại miễn cưỡng bảo mệnh được cho lão.
- Mau tỉnh lại.
Đau đớn từ thể chất khiến cho tâm linh Đao Hoàng như tìm ra cơ hội đột phá huyễn cảnh, tâm thần xuyên vào kẽ hở sau đó phá vỡ huyễn cảnh từ bên trong cưỡng chế thức dậy.
- Phụt.
Thoát khỏi huyễn cảnh Đao Hoàng sức lực suy yếu đi nhiều, tinh thần mệt mỏi cộng thêm rơi từ trên cao xuống khiến thân thể nội thương.
Lòng Đao Hoàng căm phẫn, chính mình đường đường là Đấu Hoàng cường giả, không ngờ không bắt được một Đấu Vương nho nhỏ, hơn nữa bản thân lại rơi vào huyễn cảnh ngay khi bắt kịp, tinh thần bị cầm cố, mãi mới có thể thoát ra được.
Với sức lực hiện nay suy giảm mất phân nửa, lập tức đuổi theo cũng không bắt kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn tặc tử mang theo quý phi bay ngày càng xa.
Đây chính là sự sỉ nhục, trong lòng Đao Hoàng ôm một bụng nộ hỏa.