Chương 6: Trò chuyện cùng Tiêu Viêm
“ Ta tên Trần Lâm, đúng thật đến từ địa cầu năm 2023.Tiểu huynh đệ cũng biết về Địa cầu, chắc hẳn cũng đến từ đó có phải không ?” Trần Lâm ra vẻ thân thiện, chắp tay nói.
“ Cái gì ? Năm 2023, vậy huynh là người của tương lai 16 năm sau ? Tiểu đệ đến từ năm 2008, vốn tưởng chúng ta đến từ cùng một thời điểm, xem ra không phải rồi” Tiêu Viêm nghe Trần Lâm nói vậy thì tỏ vẻ hoảng hốt nói.
Ban nãy khi vừa nhìn thấy đám người Trần Quốc Tuấn tay lăm lăm khẩu AK, mặc trang phục của người lính hiện đại thì Tiêu Viêm đã nghi ngờ đám người Trần Lâm đến từ địa cầu, hắn không định hiện thân, chỉ ẩn nấp quan sát đối phương nhưng không ngờ lại bị phát hiện.
“ Lâm huynh ở vùng nào của Trung Quốc, huynh biết cách quay trở lại địa cầu không ?” Tiêu Viêm đi đến gần Trần Lâm, vẻ mặt không giấu nổi sự kích động.
Trần Lâm thấy Tiêu Viêm nóng lòng muốn biết thì lắc đầu nói.
“ Thật xin lỗi, chắc tiểu huynh đệ có sự hiểu lầm gì đó … ta đến từ Việt Nam, Thành phố Hồ Chí Minh, ta cũng không có cách nào quay trở lại cả”
“ Không thể về sao ? Mà huynh là người Việt Nam thật hả ? thật không thể tin nổi” Tiêu Viêm tỏ vẻ thất vọng khi nghe Trần Lâm nói vậy.
Tiểu Y Tiên nghe hai người Trần Lâm và Tiêu Viêm trao đổi thì không khỏi ngạc nhiên, cái gì mà địa cầu, Trung Quốc, rồi Việt Nam, nàng chưa từng nghe qua những nơi này, nàng phán đoán đây có thể là ám hiệu của quê hương hai người này.
“ Thật ra thế giới ta xuyên việt đến không phải là Đấu Khí thế giới như bây giờ mà là địa cầu của thế kỷ 13. Ta là hoàng đế của Đại Việt, Đại Việt bây giờ đã được ta đổi thành Việt Nam Đế Quốc, Việt Nam Đế Quốc đã thống nhất toàn thế giới … ngay cả Đại Tống cũng đã bị ta đánh chiếm” Trần Lâm thành thật nói.
“ Cái gì ? huynh xuyên thành Hoàng đế của Việt Nam thế kỷ 13, sao lại may mắn đến như vậy chứ ? … Mà huynh đã thống nhất thế giới luôn hả … thật kinh khủng ” Tiêu Viêm há hốc mồm nói, trong mắt không giấu nổi ao ước.
“ Đúng vậy … Việt Nam Đế Quốc do ta cai trị đã hơn 30 năm, tuy nhiên đúng lúc này thế giới biến đổi, địa cầu thế giới hòa nhập với Đấu Khí thế giới. Ta mới vượt đại dương để đến Đấu Khí Đại Lục được mấy ngày” Trần Lâm gật đầu nói tiếp.
Tiêu Viêm nghe Trần Lâm nói càng lúc càng ly kỳ, làm cho hắn không thể tưởng tưởng nổi.
“ Ôi trời, không lẽ có một vị sáng thế thần nào đó đang trêu đùa chúng ta sao ?” Tiêu Viêm vỗ vỗ trán nói.
“ Tiêu Viêm huynh đệ, khi nào rãnh rỗi hãy đến Việt Nam Đế quốc tham quan, ta sẽ long trọng tiếp đón” Trần Lâm vỗ vai Tiêu Viêm cười nói.
“ Trần Lâm đại ca, Tiêu Viêm nhất định sẽ đến Việt Nam vui chơi, đệ thật không ngờ đến Đấu Khí Đại Lục rồi mà vẫn có thể gặp được huynh, người cũng đến từ địa cầu, đời không thể nói trước điều gì” Tiêu Viêm mỉm cười nói.
“ Đúng vậy, đôi lúc ta còn tưởng mình đang nằm mơ nữa đây. Tiêu Viêm huynh đệ, đệ đến Đấu Khí đại lục được lâu chưa ?” Trần Lâm cười nói.
“ Không giấu gì huynh, đệ đến đây đã mười bảy năm rồi, nhưng trước đây toàn ru rú ở Ô Thản Thành thôi, thời gian này mới chạy ra ngoài lịch duyệt. Đệ hiện tại chỉ mới Đấu giả mà thôi, không thể tin được Trần Lâm đại ca mới đến Đấu Khí đại lục mà đã đạt tới Đấu Vương cường giả rồi” Tiêu Viêm gãi đầu cười khổ không thôi, hắn không nghĩ đến xuất phát điểm của hắn và Trần Lâm lại chênh lệch xa như vậy.
“ Ta chỉ gặp may mà thôi, mà Viêm đệ có dự tính gì không ?” Trần Lâm cười nói.
“ Đệ tính lịch luyện trong Ma Thú Sơn Mạch một đoạn thời gian, huynh thì sao ?” Tiêu Viêm thành thật nói.
“ Ta dự định đi đến Đế Đô, đệ có muốn đi cùng ta không ?” Trần Lâm nhìn Tiêu Viêm mời chào.
Tiêu Viêm nghe vậy thì cười khách khí nói: “ Cám ơn Trần Lâm đại ca đã mời, nhưng đệ thích độc lai độc vãng, tham gia đoàn đội đệ thấy không hợp”
“ Vậy ta cũng không ép, Viêm đệ, hẹn ngày gặp lại” Trần Lâm mỉm cười, đưa tay ra nói.
“ Gặp được Trần Lâm đại ca đệ thấy rất vui” Tiêu Viêm cười cười đưa tay ra bắt tay với Trần Lâm.
“ Tích ... tích ... Ngài thu được Siêu Cấp công pháp Viêm Đế Quyết (Phần Quyết) ... tích ... tích”
“ Tích ... tích ... Ngài thu được Dị hỏa bài danh thứ 11 Cốt Linh Lãnh Hỏa ... tích”
“ Tích … tích … Ngài thu được mệnh cách thiên tuyển chi nhân … tích”
“ Tích … tích … Ngài thu được toàn bộ ký ức của Bát phẩm Luyên dược sư Dược Trần … tích”
“ Tích ... tích ... Ngài được thưởng 500 triệu điểm Hệ thống ... tích”
Thanh âm Hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu Trần Lâm làm cho hắn vô cùng bất ngờ, hắn mới chỉ bắt tay với Tiêu Viêm một cái mà đã thu được một bản siêu cấp công pháp, một loại dị hỏa, mệnh cách rồi toàn bộ ký ức gì đó. Hắn đành phải nhìn Tiêu Viêm với ánh mắt khác, theo hắn nghĩ, Tiêu Viêm chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, hẳn là có bí mật cũng giống như hắn.
Trần Lâm nhìn thấy Tiêu Viêm như có điều muốn nói thì cười bảo: “ Đệ có gì cứ nói, nếu đại ca có thể giúp tất không từ nan”
“ Ha ha ... Trần Lâm đại ca, đệ thấy rất có hứng thú với khẩu súng trường AK này, đại ca có thể cho đệ một cây và vài băng đạn được không ?” Tiêu Viêm gãi đầu cười nói.
“ Viêm đệ không cần ngại, mấy thứ này ở Việt Nam sản xuất rất nhiều ... Trần Quốc Tuấn” Trần Lâm phất tay, hướng sang Trần Quốc Tuấn nói.
Trần Quốc Tuấn ngay lập tức lấy ra từ trong hộp quân dụng mười băng đạn và một khẩu ADK45, hắn nhanh chóng đưa đến trước mặt Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm không khách sáo cầm khẩu ADK45, mân mê không rời tay.
“ Viêm đệ, súng tuy hữu dụng nhưng theo ta thấy chỉ có hiệu quả đối với Đại Đấu Sư trở xuống, gặp cao thủ như Đấu Vương, đấu Hoàng thì cũng không có tác dụng gì nhiều” Trần Lâm cười nói.
“ Ha ha ha ... để cho Trần Lâm đại ca chê cười rồi, tuy súng đối với đại ca đã không đáng là gì nhưng với đệ hiện tại có thể cứu mạng. Cũng đã không sớm, đệ xin phép cáo từ, chúng ta hẹn ngày gặp lại” Tiêu Viêm cười sảng khoái nói.
“ Ừm, đệ cũng phải cẩn thận, hẹn ngày gặp lại” Trần Lâm vỗ vai Tiêu Viêm nói.
“ Thank you, đệ đi đây ... đã làm phiền các vị, tạm biệt” Tiêu Viêm quay sang chắp tay với đám người Trần Quốc Tuấn và Tiểu Y Tiên, sau đó phi thân rời đi.
Tiêu Viêm phi thân rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng trong cánh rừng.
“ Tên tiểu tử này thật không biết điều, sao Môn chủ lại đáp ứng yêu cầu của hắn ?” Tiểu Y Tiên nhàn nhạt nói.
“ Không việc gì” Trần Lâm mỉm cười, phất tay nói, hắn đã kiếm lời từ Tiêu Viêm rất nhiều, một khẩu súng cùng vài băng đạn không tính là gì.
Tiểu Y Tiên nhìn sang Trần Lâm phức tạp nói: “ Môn chủ, ngài là Hoàng đế của Việt Nam Đế quốc, Y Tiên đã thất lễ rồi”
“ Việt Nam Đế Quốc so với Đấu Khí Đại Lục rất nhỏ, ta hiện đang ở Đấu Khí đại lục, tính cái gì là Hoàng đế, nàng đừng nghĩ nhiều, chỉ cần biết ta sẽ luôn quan tâm nàng là được” Trần Lâm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Tiểu Y Tiên, cười nói.
“ Môn chủ, ngài nói là thật ?” Tiểu Y Tiên ánh mắt màu nâu tím long lanh, nhìn Trần Lâm thì thầm.
“ Đúng vậy, nếu nàng nguyện ý, ta sẽ chăm sóc cho nàng suốt đời, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa” Trần Lâm gật đầu, hôn lên bàn tay mềm mại của Tiểu Y Tiên.
“ Môn chủ” Tiểu Y Tiên gương mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh chảy xuống hai giọt nước mắt, đây là giọt nước mắt hạnh phúc, bởi vì nàng đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời mình, cho dù cả thiên hạ có xua đuổi, xa lánh nàng, nàng cũng mặc kệ, bởi vì đã có một người nguyện suốt đời chăm sóc cho nàng rồi.
Trần Lâm thấy Tiểu Y Tiên khóc thì vội chùi nước mắt cho nàng, cười nói: “ Nàng đừng khóc, khóc nữa sẽ không xinh đẹp”
“ Môn chủ, Y Tiên cám ơn ngài” Tiểu Y Tiên nhìn Trần Lâm trìu mến, thì thầm nói.