Chương 58: Nữ nhân thần bí
Cổ Hà ánh mắt đảo qua chung quanh, vị trí mà bọn họ đang đứng là một thông đạo bằng cự thạch rất rộng lớn, thông đạo kéo dài rất xa, còn có thể lờ mờ thấy một quảng trường, ở đó hình như còn có vài bóng người.
Đám người Cổ Hà nhanh chóng phi thân đến quảng trường, lối đi cũng không tính là quá dài, nên với tốc độ của đám người Cổ Hà thì chỉ khoảng mấy phút sau đã đến quảng trường, lúc hắn xuất hiện ở đó thì đã có không ít người đến trước, những người này đại đa số đều là những nhóm người xông vào đầu tiên, trong đó bao gồm cả thế lực của Thiên Yêu Hoàng tộc, Tinh Vẫn Các, Hoa Tông, Thiên Minh Tông.
Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào phía cuối của quảng trường. Nơi đó có một cửa đá cực kỳ lớn, ở phía trước cửa đá lại có hơn mười thân thể đang đứng thẳng tắp như những thanh trường thương vạn năm không thay đổi tư thế. Trên làn da hiện lên màu bạc rực rỡ, ánh mắt lại trống rỗng, mặt không có chút biểu cảm gì, giống như một cỗ t·hi t·hể.
Cả người đám khôi lỗi đứng ngoài cửa đá đều ánh lên màu bạc rực rỡ, thực lực đều đã đạt đến Đấu Tông đỉnh phong.
“ Chúng ta nên làm gì đây ?” Trần Thừa Tín thấp giọng nói, mấy khôi lỗi này quả thật làm cho hắn sợ hãi.
Thiên Hỏa Tôn giả cười nói: “Đằng sau thạch môn này mới là di tích thật, có điều cửa đá chặt khít thế này, trên đó còn mơ hồ có không gian dao động, hiển nhiên không thể mở ra bằng biện pháp mạnh được. Đã vậy, phương pháp hóa giải hẳn là nằm trên người mười con khôi lỗi này”
“ Chúng ta phải tiêu diệt hết mười khôi lỗi này ?” Trần Thừa Lễ nói.
“Lúc này cứ án binh bất động đi, tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta giải quyết chuyện này” Thiên Hỏa tôn giả cười nói.
Đúng như Thiên Hỏa tôn giả nói, chỉ một lúc sau đã có người của các thế lực lớn tiêu diệt sạch sẽ mười con khôi lỗi, cánh cửa lớn bằng đá rốt cục mở ra.
Cường giả các thế lực ai cũng thi triển thân pháp, tốc độ tăng đến mức tối đa, giống như một cơn đ·ại h·ồng t·hủy tràn vào bên trong đại điện, tốc độ của đám người Cổ Hà cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua cánh cửa đá, tiến sâu vào bên trong.
Hiện ra trước mặt bọn họ là một tòa đại điện khổng lồ vô cùng tráng lệ. Bốn phía của đại điện hiện tại có không ít hành lang sâu hun hút. Vào lúc này có không ít cường giả của các thế lực xông tới, bắt đầu chia thành từng nhóm tiến vào các lối thông đạo.
Đám người Cổ Hà cũng chọn lựa một lối đi thông đạo rồi nhanh chóng tiến vào.
Trong thông đạo to lớn sâu hun hút, có rất nhiều cánh cửa đá, trong mỗi cánh cửa đều chứa các loại thiên tài địa bảo vô cùng kỳ là, đám người Cổ Hà thu thập được không ít. Đặc biệt là dược liệu, tại nơi này có rất nhiều các loại dược liệu quý hiếm mà tuổi thọ vô cùng cao, bên ngoài không thể tìm được.
Đám người Cổ Hà càng tiến sâu vào trung tâm đại điện, trong đại điện, hành lang chằng chịt như một cái mê cung, nhưng Cổ Hà có thể lần theo được mùi vị của đan dược, nên chỉ hơn mười phút sau, một ngôi đền cực kỳ cổ xưa xuất hiện trước mặt họ. Bên trên ngôi đền còn viết hai chữ lớn, nét bút phóng khoáng như rồng bay phượng múa.
“ Đan Điện”
Cổ Hà hô lên một tiếng, tiên phong tiến vào ngôi đền này. Tầng một đan điện này sớm đã là một đống hỗn độn rồi, một đám người như trộm c·ướp lao vào những luyện đan thất kia, c·ướp đoạt tất cả những gì có trong đó. Ngẫu nhiên còn phát sinh những trận chiến thảm thiết vì tranh đoạt bảo vật.
Đám người Cổ Hà trực tiếp bỏ qua tầng một mà đi thẳng lên tầng hai, khi vừa vào tầng hai, Cổ Hà ngay lập tức bảo mọi người dừng lại rồi lấy ra Giải Độc Đan chia cho từng người, bởi vì tầng hai này có chứa kịch độc.
Sau một lúc, vẫn không có thu hoạch đáng kể gì, đoàn người đành tìm kiếm thông đạo để lên tầng thứ ba.
Tầng ba Đan điện cực kỳ lớn, bốn phía đều là những đan thất có quy mô không nhỏ. Bất kể là từ hình thức cho đến chất lượng đều hơn xa tầng thứ hai.
“ Độc khí nơi này khá dày đặc, lại có thể ăn mòn đấu khí, mọi người cẩn thận” Cổ Hà nhàn nhạt nói. Nghe vậy, mọi người đều gật gật đầu, đảo mắt nhìn xung quanh. Ở tầng thứ ba này vẫn có thể mơ hồ thấy vài thân ảnh. Thực lực của những người này đều khá cao, yếu nhất cũng là Đấu Tông.
Sau khi tìm tòi một phen, Cổ Hà cũng tìm thấy vài phương thuốc viễn cổ, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi thu vào nạp giới.
Ánh mắt hắn đảo quanh góc đan thất, bất ngờ phát hiện thấy một con thú nhỏ màu trắng nhìn giống mèo nhưng rất mũm mĩm.
“ Đan dược hóa hình, là đan dược hóa hình” Cổ Hà vui mừng nói.
“ Con thú này mà là đan dược sao, không phải chứ ?” Trần Thừa Trí nghi hoặc hỏi.
“ Không sai, mùi đan dược trên người nó, không thể lầm được” Cổ Hà cười nói.
“ Chẳng lẽ là Cửu Phẩm Đan Dược trong truyền thuyết?” Thiên Hỏa Tôn giả hỏi Cổ Hà.
“ Nếu ta tính không sai thì bản thể của tiểu thú này hẳn đã trải qua Bát sắc đan lôi, thậm chí là Cửu sắc đan lôi, cách Cửu phẩm chỉ trong gang tấc mà thôi” Cổ Hà lắc đầu nói.
“ Chúng ta bắt nó lại chứ ?” Trần Thừa Lễ ra vẻ hưng phấn nói.
“ Ta đã có biện pháp” Cổ Hà vừa nói vừa lấy ra một bình ngọc chứa Thất Phẩm đan dược rồi lấy ra một viên.
Viên thuốc vừa xuất hiện, ánh mắt tiểu thú nhất thời trợn tròn, bèn lập tức bắn ra từ trên mặt bàn, thân thể tròn vo ở giữa không trung vẽ lên một đường cong rồi khẩn cấp vọt tới Cổ Hà.
Cổ Hà mỉm cười, bàn tay buông ra viên đan dược sau đó nhanh tay chụp lấy tiểu bạch thú.
Tiểu thú đã ngậm được viên đan dược vào miệng nhưng thân thể đã bị hai tay Cổ Hà nắm chặt, nó sợ hãi vùng vẫy nhưng đã bị Cổ Hà nhanh chóng phong ấn rồi cho vào đan bình.
“ Trả đan thú lại cho ta” một thanh âm trong trẻo vang lên, một thân ảnh mặc áo bào đen đeo mặt nạ quỷ thần bất thình lình hiện thân.
“ Cô nương nói vậy là sao ?” Cổ Hà ngạc nhiên hỏi.
“ Ta đã đuổi theo đan thú này từ lâu rồi, khi đến đây thì đã bị ngươi bắt, trả nó đây” nữ tữ mặt nạ quỷ lớn tiếng nói.
“ Cô nương nói vậy đúng là không có lý lẽ, ta làm sao biết được điều cô nương nói là thật” Cổ Hà mỉm cười nói.
“ Trả đây” nữ tữ mặt nạ quỷ quát lớn, luồng lục quang từ đôi mắt của nàng quét qua đám người Cổ Hà, trong nháy mắt một khung cảnh kỳ dị diễn ra.
Ngoại trừ Cổ Hà, tất cả mọi người bao gồm Thiên Hỏa Tôn giả đều hai tay ôm đầu sau đó ánh mắt thất thần vô cùng quỷ dị.
Khi bị lục mang kia chiếu vào người, Cổ Hà cũng rùng mình, Vẫn Lạc Tâm Viêm vội bao bọc lấy thân thể. Nhưng dù thế, hắn vẫn cảm thấy linh hồn ở mi tâm đột nhiên chấn động, như muốn rời khỏi thân thể vậy.
“ Yêu pháp quá đáng sợ” Cổ Hà nhìn quanh thấy đám Thiên Hỏa Tôn giả, Huyết Đao Tôn giả, Trần Thừa Trí đã đứng đó như người mất hồn thì thầm kinh hãi.
“ Giao ra đan thú hoặc là c·hết” nữ tử mặt nạ quỷ cười nói, từ từ tiến tới.
“ Môn chủ, nhờ ngài trợ giúp” Cổ Hà nhanh chóng móc ra từ trong ngực một miếng ngọc giảng sau đó bóp nát.