Chương 57: Di tích Thánh giả
Để tránh nguy hiểm, Thần Phong Môn lần này đi vào chỉ có Cổ Hà, Thiên Hỏa Tôn giả, bốn vị Tứ Tinh Đấu Tôn và năm vị hoàng tử, các đệ tử còn lại được phân công đóng giữ khu vực.
Đám người Cổ Hà, Thiên Hỏa Tôn giả bay đến một ngọn núi, cách trung tâm sơn mạch tầm mấy ngàn mét, anh nắng chiếu xuống, lúc này mới phát hiện nơi này là một bồn địa lớn chừng ngàn dặm, bồn địa đặc biệt có một biển trắng xóa xương cốt bao phủ.
Vào lúc này, xung quanh biển xương cốt là những thân ảnh đang lăng không mà đứng, bọn họ ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không vặn vẹo phía trên biển xương cốt trắng xóa, nơi đây chính là không gian phong ấn cửa vào di tích viễn cổ, chỉ cần phong ấn này bị vỡ nát thì lập tức bọn họ sẽ ào đến để thi nhau vào trước.
“Lần cạnh tranh này sẽ rất kịch liệt đây” Trần Thừa Tín nắm chặt bàn tay, kích động nói.
“ Xung quanh toàn là những cường giả mạnh hơn mấy anh em chúng ta, phải thật cẩn thận” Trần Thừa Lễ ánh mắt nghiêm túc, thấp giọng nói.
“ Nhiều cường giả như vậy, muốn lấy được Thiên Giai Đấu kỹ quả thật không phải dễ, dựa vào thực lực của anh em chúng ta thì không thể nào, đành nhờ vào các trưởng lão thôi” Trần Thừa Trí ôn tồn nói.
Không gian phong ấn phía trên biển xương cốt bỗng nhiên xuất hiện dao động, ánh mắt của vô số người hướng đến biển hài cốt trở nên sáng rực, di tích viễn cổ này mở ra rồi.
“ Rắc ... rắc ...”
Không gian phong ấn bắt đầu kịch liệt vặn vẹo, vang lên những thanh âm răng rắc càng lúc càng lớn, rõ ràng phong ấn đã yếu dần, tùy thời có thể sụp đổ.
“ Xoảng” mảnh không gian đang vặn vẹo điên cuồng cuối cùng cũng vỡ vụn như thủy tinh.
“ Xông lên, di tích viễn cổ đã mở” thấy không gian phong ấn đã vỡ, hàng loạt bóng người ào ào phóng tới, tranh thủ vào trước tiên.
“ Chúng ta cũng vào thôi” Trần Thừa Tín nôn nóng nói.
Mấy người Trần Thừa Trí lập tức hướng Cổ Hà cùng Thiên Hỏa Tôn giả chờ chỉ thị.
“ Tất cả lùi lại, nơi cửa vào khẳng định có bẫy” Thiên Hỏa Tôn giả giơ tay nói.
Đám người Trần Thừa Trí nghe vậy thì thầm ngạc nhiên nhưng vẫn lui lại như lời Thiên Hỏa tôn giả nói.
Chỉ thấy nơi không gian phong ấn bị vỡ, từ bên trong một cỗ không gian lực cuồng bạo chợt trào ra như lốc xoáy, những người vừa xông vào, chỉ trong chớp mắt đã bị cơn lốc đó nuốt chửng, những tiếng gào thét thảm thiết liên tục vang lên trong biển hài cốt.
Không gian lực cuồng bạo cắt nát những người không kịp lùi lại. Một số cường giả ở phía sau khi nhìn thấy tình huống này, liền lập tức chật vật quay đầu chạy trốn. Lúc này, bên ngoài biển xương cốt là một khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Biển hài cốt trắng xóa lúc này nổi lên màu đỏ máu bởi máu huyết và thân thể của các cường giả vừa bị không gian lực xoắn nát.
“ Quả là di tích của Đấu Thánh, đã qua bao năm tháng mà không gian phong ấn vẫn còn lực lượng kinh khủng như vậy” Huyết Đao tôn giả nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thán nói.
“ Không gian lực này ngay cả Đấu Tôn cũng không tránh được” Kiếm Quang tôn giả gật đầu nói.
“ Chỉ trách bọn họ quá nôn nóng, vào di tích viễn cổ, đại kỵ tâm lý này, phải thận trọng từng chút bởi vì không ai biết được có bẫy rập gì đang chờ đợi ... chúng ta đi thôi” Thiên Hỏa Tôn giả ôn tồn nói.
Đám người Thiên Hỏa tôn giả bay vào bên trong trung tâm biển hài cốt thì thấy một ngọn núi khổng lồ, càng đi vào sâu hơn, một tòa cung điện màu đỏ thẫm, cao hàng ngàn trượng xuất hiện trước mặt họ.
Lúc này, rất nhiều cường giả đang tập trung bên ngoài cung điện, tất cả đều cách đại điện chừng trăm mét, không ai dám tiến vào một mình.
Đám người Thiên Hỏa Tôn giả cũng đứng chờ ở bên ngoài, chờ đợi tình huống biến hóa xảy ra.
“ Nhị ca, huynh xem, bọn họ đang chú ý vào chúng ta” Trần Thừa Trí nhàn nhạt nói, bởi vì lúc này có rất nhiều ánh mắt quét về phía năm người bọn hắn.
“ Ừm, cô gái đó cũng thật xinh đẹp, khí chất lại cao quý, theo ta đoán là thế lực của Thiên Yêu Hoàng tộc” Trần Thừa Lễ cười nói.
“ Cô gái đằng kia cũng xinh không kém, theo trang phục hình như là Tinh Vẫn Các” Trần Thừa Nghĩa mỉm cười nói.
“ Đám người kia toàn là nữ nhân, chắc là Hoa Tông, cô gái đi đầu trong cẩm bào màu xanh, quả thật mỹ lệ động lòng người ” Trần Thừa Trí nói
“ Các cô nương này thực lực đều không tầm thường đâu, e rằng đều mạnh hơn chúng ta” Trần Thừa Tín phe phẩy quạt cười nói.
“ Xem ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta không có hảo ý cho lắm” Trần Thừa Dũng thấp giọng nói.
“ Oanh” cánh cửa đá nặng vạn cân của cung điện bất ngờ mở ra, để lộ một thông đạo đen nhánh.
“ Cửa mở rồi” thấy đại môn đã mở, không ít người nôn nóng phóng đi vào. Đám người Thiên Hỏa tôn giả và các thế thực lớn vẫn ở yên tại chỗ chờ đợi biến hóa xảy ra.
Quả thật đúng như suy nghĩ của bọn họ, ngay sau khi không ít người vào trong, lối đi đen nhánh kia bỗng đỏ đậm lên, sau đó lớp nền đá cứng kia từ từ vỡ ra, hóa thành những dòng dung nham nóng bỏng. Cùng lúc đó, từng cột lửa màu xanh lam chợt phun ra từ các vách tường. Người nào chạm phải ngọn lửa màu xanh lam này đều hóa thành tro mà không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng.
Những người vào bên trong đều biến mất làm cho những người sắp tiến vào kinh hãi, vội vã dừng lại, nhưng lại bị những người đằng sau va phải, đẩy vào bên trong. Vì vậy, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, bên ngoài đại điện lại trở nên r·ối l·oạn một lần nữa.
Chỉ là một con đường lửa, không quá mức nguy hiểm, các thế lực lớn nhanh chóng có hành động, rất nhiều người phát ra đấu khí bao quanh người, nhảy vào bên trong.
“ Chúng ta cũng đi thôi” Cổ Hà tiến lên trước, vận lên Vẫn Lạc Tâm Viêm bao lấy đám người đi cùng sau đó chậm rãi tiến về thông đạo.
Nhờ có dị hỏa bảo hộ, dòng dung nham và ngọn lửa màu xanh không làm ảnh hưởng đoàn người Cổ Hà mảy may, cả đám nhanh chóng đi sâu vào bên trong, vượt qua những người khác đang chật vật dùng đấu khí chống chọi.
“ Không ngờ con đường lửa này lại dài như vậy, nếu như không có dị hỏa của Cổ Trưởng lão, chỉ e chúng ta đã khô cạn đấu khí mà c·hết” Thủy Bộc tôn giả cảm thán nói.
“ Thật sự không hổ danh di tích của Đấu Thánh, thật đáng sợ” Huyền Băng Tôn giả gật đầu nói.
Đi được một lúc lâu nhưng vẫn chưa đến đích, Huyền Băng tôn giả sốt ruột nói: “Con đường này không phải dài đến vậy chứ, khi nào mới đến đích ?”
Thiên Hỏa Tôn giả nãy giờ trầm ngâm bỗng mở miệng nói: “Con đường này là cái bẫy, trước mặt chúng ta không phải lối vào di tích, mà lối vào di tích thật sự chính là dòng dung nham này”
“ Thì ra là vậy, chủ nhân của di tích này quá giảo hoạt, nếu cứ đi theo con đường này, cuối cùng sẽ c·hết vì cạn đấu khí” Cổ Hà gật đầu nói.
“ Quả thật là lừa người mà” năm người bọn Trần Thừa Trí lên tiếng mắng, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Sau khi chui vào trong dung nham, đám người Cổ Hà nhanh chóng chìm sâu xuống, dung nham này mặc dù rất nóng nhưng nhờ có dị hỏa hộ thể nên cũng không có chút trở ngại gì. Bởi vậy, sau khi chìm xuống chừng một phút, mọi người nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, hai chân liền hụt xuống, sau đó lại chạm vào nền đất lạnh như băng.