Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 5 Toàn Miệng Là Cơm Chó, Tiến Tới Minh Tượng Sáng Tạo Pháp




Chương 5 Toàn Miệng Là Cơm Chó, Tiến Tới Minh Tượng Sáng Tạo Pháp

Chương 5 Toàn Miệng Là Cơm Chó, Tiến Tới Minh Tượng Sáng Tạo Pháp

“ Ta về rồi đây! Muội thấy Tiểu Vũ về chưa!” Tố Vân Đào mở cửa bước vào, liền cất giọng nói.

“ Đệ ấy vừa về, chắc đang tắm, huynh mau rửa tay đi, đợi đệ ấy xong thì chúng ta cùng nhau dùng bữa!” Nàng tiến ra cửa thân mật nói với hắn.

“ Hì… có được nàng thật tốt!” Tô Vân Đào si ngốc, vuốt mài tóc bị rơi xuống của Ti Ti.

“ Có trẻ con, huynh lại làm thế muội xấu hổ đó!” Ti Ti gương mặt đỏ, xấu hổ nói.

“ Ha ha, đi vào thôi, muội không cần để ý tới thằng nhóc đó, nó chỉ biết cả ngày trang bức thôi, không để ý tới việc này đâu!” Tố Vân Đào, ôm lấy eo Ti Ti rồi cả hai đi vào bàn ăn, ngồi xuống tâm sự.

“ Đúng thật, mà huynh định để thằng bé vào Nặc Đinh Sơ Cấp Học Viện à! Không gia nhập Vũ Hồn Điện của chúng ta?” Ti Ti cũng gật đầu, đồng tình về Phan Vũ, rồi lại hỏi chuyện về hắn.

“ Ukm biết sao được, thằng bé khá là kiên quyết về chuyện này! Ta cũng đành nghe theo nó!” Tố Vân Đào, bó tay nói.

“ Chuyện của thằng bé hay để cho nó tự quyết, còn bây giờ là thời điểm dành cho chúng ta!” Tố Vân Đào ôm thật chặt, Ti Ti thở vào cổ nàng, nhẹ nói.

“ Khục~ “

Đúng lúc này, Phan Vũ từ xong phòng của mình đi xuống, thấy cảnh tượng cơm chó này, hắn không nhịn được mà ho khan để đánh thức hai ngươi.

“ Nào…ở đệ ấy ở đây!” Ti Ti khẽ đẩy Tố Vân Đào ra, rồi xắp xếp món ăn quay ra nhìn Phan Vũ nói.

“ Vào ăn thôi, còn đợi chờ gì nữa!”

“ Khà khà…hai ngươi cuối cùng cũng xác định rồi sao, bao giờ cưới thế!” Phan Vũ nhanh nhẹ, chạy vào bàn ăn, xếp bát đũa, rồi dò hỏi.

“ Chỉ vậy là nhanh thôi, Ta dự định vào hai tháng sau, đến lúc đó coi như là cho đệ ăn xong rồi đi vào Nặc Đinh Sơ Cấp Học Viện luôn!” Tô Vân Đào, liếc nhìn Ti Ti tràn ngập hạnh phục nói, tới gần cuối mới ghét bỏ nhìn Phan Vũ.



“ Khái~ Đại ca muốn vì tình mà quên huynh đệ!” Phan Vũ, bị nhìn vậy liền pha trò nói.

“ Ha ha…cũng đành thôi, vì hạnh phúc của đại ca đệ, đệ phải hi sinh một ít thôi!” Tô Vân Đào nhún vai nói.

“ Khục~ “ đang ăn đồ ăn, nghe vậy Phan Vũ liền sặc, chỉ biết dùng ánh mắt độc thân cẩu nhìn hai người tình tứ.

“ Ợc!”

Sau một hồi đánh chén, hắn liền đứng dậy, trả cho hai người về bầu không riêng tư.

“ Hai người cứ từ từ mà trò chuyện, đệ không là kỳ nhông cản đường nữa!” Hắn liền chạy về phòng của mình.

“ Haz..đúng là thằng bé hiểu chuyện, chúng ta tiếp tục thôi!” Tô Vân Đào, nhấn like cho Phan Vũ vì biết dành thời gian cho ca mình.

“ Hai người này…”

“ … “





Quay trở lại phòng mình, Phan Vũ ngồi xếp bằng xuống mặt sàn nha, bắt đầu nhập định minh tưởng.

Ở trong Đấu La Đại Lục này, khái niệm về tu hành mình tưởng rất là mơ hồ, họ chỉ biết nhập định, hoặc là nhờ vào Vũ Hồn Đỉnh Cấp hoặc Thần Cấp, để tạo ra minh tưởng pháp của chính bản thân.

Vì thế mà cái gọi là Tiên Thiên Hồn Lực, lại quan trọng đến vậy, nó là yếu tố quyết định ngươi có đủ tư cách để tu luyện minh tưởng chi pháp hay không.



Đây là thực trạng của Đấu La khi ở phần một, phần mà nhân vật chính Đường Tam chỉ dùng nội công tâm pháp của giang hồ võ hiệp, tu hành nhanh chóng, đánh bại các thiên tài đương thời.

Điều này chứng tỏ, nếu ở Đấu La xuất hiện cái gọi là nội công tâm pháp, thì số lượng Hồn Sư chắc chắn sẽ rất nhiều.

Suy nghĩ nhưng điều này, Phan Vũ chỉ kết luận một điều là, Minh Tưởng Chi Pháp càng thâm ảo thì càng tiến cấp nhanh chóng.

“ Hazz… ta là người hiện đại, có phải giống tên Đường Tam kia là người giang hồ mà lấy đấy Huyền Thiên Công để minh tưởng!” Phan Vũ vò đầu bắt tai suy nghĩ.

Sau khi nghĩ hết mọi cách, hắn chỉ đành gọi ra Vũ Hồn của mình.

“ Hống~ “ lúc này Vũ Hồn của hắn là Độc Lang, rồi dần dần biến thành một đoàn hư ảnh.

Xoay quanh lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào hư ảnh vô xác định đó, bỗng trong đầu Phan Vũ nổi lên một ý tưởng to gan.

“ Vũ Hồn bí kỹ: Thiên Biến Vạn Hoá~”

Hắn kêu ra tên gọi của chiêu thức mà, hắn đã cất công suy nghĩ bao nhiều ngày, chỉ thấy đạo hư ảnh vô xác định dần dần hình thành.

Hình dạng ban đầu là một đoá Lam Ngân Thảo, nhưng ẩn trong đó lại có vài tia vàng sắc, Lam Ngân Thảo này chính là bản sao khác của Vũ Hồn Lam Ngân Thảo của Đường Tam.

Nhưng đã bị Phan Vũ tiến hoá một chút, đây là một trong những công năng thần bí Vũ Hồn của Phan Vũ.

Hiện tại hắn đẳng cấp quá thấp, chỉ có thể thôi diễn tới Lam Ngân Thảo tiểu tiểu tiểu của Lam Ngân Hoàng mà thôi.

“ Dù sao cũng chỉ là bản sao chép, không biết nó có trợ giúp ta minh tưởng, mạnh mẽ giống như đã trợ giúp tên Đường Tam đó không nhỉ?”

Đúng vậy, ý nghĩ của Phan Vũ chính là sao chép lấy Vũ Hồn của Đường Tam, mà hắn đã thấy khi giác tỉnh.

Phan Vũ nhắm lại ánh mặt, bắt đầu cảm thụ lấy Hồn Lực ngoại giới, từ từ từng chút một rót vào lấy thân thể của hắn.

Chốc thời gian trôi nhanh qua, một đêm cứ thể mà qua, từ tia sáng len lỏi vào căn phòng của Phan Vũ.



Ánh sáng của đảng dần dần, chiếu lên Vũ Hồn Thiên Biến Vạn Hoá Lam Ngân Thảo, làm nó phát sáng rực. Rồi đến thân hình, trái tim và gương mặt có phần bình thưởng đó.

“ Phù….”

Thở ra một ngụm trọc khí, Phan Vũ từ từ mở đôi mắt ra, thì ánh sáng ban sớm chiếu vào, làm hắn không tự giác nheo mắt lại.

Một hồi thích ứng, hắn nhìn xuống đoá Lam Ngân Thảo, đang lung lay thân mình tham lam hấp thu lấy ánh sáng mặt trời.

“ Quái lạ? Mới có một đêm minh tưởng, mà sao ta có cảm giác như là Vũ Hồn của mình chính là đoá Lam Ngân Thảo này vậy?” Hoài nghi trong lòng hắn hiện ra, Vũ Hồn của hắn thực sự là thần bí.

Có thể biến hoá thành vạn loại mà hắn đã nhìn thấy, còn có thể sao chép y nguyên nhưng gì mà hắn đã biến hoá.

Và đoá Lam Ngân Thảo này là ví dụ thực tế nhất.

Không để ý tới nó, Phan Vũ chỉ xem nó là ảo giác, biến về lại hình dạng ban đầu là đoàn hư ảnh.

“ Rắc~ “

Vận động lấy xương cốt, vươn vai, cơ thế hắn kêu đôm đốm, gương mặt sảng khoái, tuy là không tăng tiến cấp độ nhưng minh tưởng giúp cơ thể hắn bắt đầu được cải thiện hơn.

Cạch~

Mở cửa ra, đi xuống phòng khách, ngó vào phòng bếp, nhìn thấy một đống bát đũa vẫn chưa rửa, lại cộng thêm ý phục của Tô Vân Đào.

Bị vứt lung tung, hắn biết đêm qua đã có một trận đại chiến hết sức là khốc liệt giữa đôi tình nhân trẻ tuổi.

“ Hôm nay là bao nhiêu nhỉ, chắc 9 tháng 10 ngày nữa là ta đã thành thúc thúc rồi đó…” Phan Vũ xoắn ông tay áo lên, bắt đầu giải quyết đống bát do đôi tình nhân trẻ để lại.

“ La là lá…Biết em có người ở gần bên….Ú Oà…”

Từng tiếng ca được cất lên, Phan Vũ vừa rửa bát vừa gâm nga.