Chương 6 Luyện Tập, Dị Biến Vũ Hồn Hấp Thu Hồn Lực Của Người Khác!
Cạch~
Tiếng cửa đóng rầm lại, Phan Vũ tự tin bước ra khỏi nhà.
Hắn men theo đường vắng, rời khỏi khu Nặc Đinh Thành, tiếp ra phần ngoại vi bước trên con đường con quen thuộc.
Chắc các bạn hỏi, tại sao Phan Vũ không giao lưu với mọi người ở trong thành, hay có làm quen được với ai? Thì là do hắn không thích vậy thôi.
Từ trước khi gặp Tố Vân Đào, hắn đã lang thang khắp nơi kiếm ăn chắc bởi tính cách hắn không muốn giao tiếp với người lạ, vì vậy mà ở trong nhà Tố Vân Đào được gần 1 tháng nhưng ngươi quen của hắn cũng chỉ có Tố Vân Đào và Ti Ti mà thôi.
“ Vũ Hồn Độc Lang~ “ gọi ra Độc Lang, tốc độ của Phan Vũ tăng lên, đâm đầu chạy thẳng.
Đạp đạp đạp….
Từng bước chân, được in hằn vào mặt đất, tốc độ của hắn cứ thế tăng lên, nếu so sánh tốc độ hiện tại của Phan Vũ có thể lên tới 50km/h tới 65km/h phải biết với tốc độ nay hắn có thể chạy ngang với một con xe ở Việt Nam.
Cảnh vật cấp tốc biến đổi, sau khi tới chỗ hắn với Tố Vân Đào hay tập luyện, liền dựng lại, chân đạp mạnh vào thân cây to để lấy nó là quán tính dựng lại.
“ Phù… Tốc độ có phần gia tăng, độ nhạy bén cũng được tăng chút ít, còn về phản xạ lẫn ứng biến còn phải quan sát thêm!” Miệng hắn lẩm bẩm nói.
Rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ, ghi chép nhưng lời hắn vừa nói vào trong, rồi cất lại trong cái túi nhỏ trước ngực.
“ Hôm nay là ngày thứ 25 tập luyện theo chế độ của Saitama! “ Phan Vũ tự mình nói chuyện.
Đúng vậy, sau khi thức tỉnh Vũ Hồn, Phan Vũ đã nhận thức được tầm quan trọng của thể chất lẫn cường độ thân thể, chỉ cần có một cơ thể tốt thì việc vượt cấp hấp thu hồn hoàn chỉ là chuyện dễ như ăn bánh.
Cái này đã được chứng thực, không đề cấp tới Phan Vũ biết trước cốt truyện hay đã xem rồi, nếu như chỉ cần động não suy nghĩ sẽ ra.
Ví dụ tốt nhất chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Vũ Hồn Hạo Thiên Chùy, người của Hạo Thiên Tông đã áp dụng việc rèn luyện cơ thể để nâng cao chất lượng hồn hoàn. Thuần sức mạnh, thể chất, vì thế mà người của hạo thiên tông mới được xưng là đệ nhất tông.
Hiểu được điều này mà, Phan Vũ không ngừng rèn luyện thể chất, với các bài tập như 100 hít đất, 100 cái gập bụng, 100 lần squats, chạy 10 km, chỉ trong vòng 25 ngày này hắn đã có thể hoàn thành suất sắc các bài tập này.
Điều này thật là phi thường nếu ở trái đất, nơi chỉ có người thường, nhưng đây là Đấu La giới, nơi cống thoát của huyền nhuyễn giới, với bài tập này chỉ có thể bình thường ở cái thế giới này.
Vì vậy mà Phan Vũ đang có ý định nâng cao bài tập này lên 1000 cái, và chạy 100km, với thể chất lẫn sức lực của hắn vẫn có hạn, tuy nói hồn lực sẽ giúp hắn tẩm bổ lại cơ thể, nhưng hắn không muốn đốt cháy ở giai đoạn đầu.
Thường ở thế giới huyền huyễn thì bước đầu là quan trọng nhất, nó là phần đặt nền móng cho việc tu luyện sau này, cũng giống như việc xây nhà, muốn ngôi nhà vững chắc thì phải có nền móng kiên cố, khi đó ngôi nhà mới được xây dựng.
“ Hey, 88…89…90..91…”
Trong cánh rừng cách xa Nặc Đinh Thành, nơi mà Tố Vân Đào và Phan Vũ hay tới luyện tập.
Lúc này Phan Vũ, đang không ngừng gập bụng, cứ mỗi lần như vậy, mồ hôi ra xuất hiện nhiều.
“ 100.. hô hô…” Tới cái 100, hắn liền nằm dài ra trên mặt đất, lồng ngực không ngừng chập chùng, tiếng thở như sấm đánh.
“ Phù… không ngờ chỉ trong mấy chục ngày mà chế độ tập luyện của saitama, đối với ta lại dễ dàng đạt được như vậy! ” Phan Vũ cảm thán không thôi.
Lạch xoạch ~ lạch xoạch ~
Bỗng có tiếng bước chân, tiếp lại gần Phan Vũ, lúc này hắn đang nằm thở, khi nghe được tiếng động lại.
Xuy~
Thấy vậy, phản ứng của hắn cấp tốc bật dậy.
Chợt bóng ảnh đen lao thẳng tới Phan Vũ, tốc độ của nó vượt qua sự phản ứng của hắn, đột ngột một áp lực cực mạnh truyền từ bụng hắn.
Sưu~
“ Phốc …” Phan Vũ lao như t·ên l·ửa, bắn mạnh ra ngoài.
Rầm~
Cú v·a c·hạm cực mạnh, làm cho Phan Vũ dần mất đi ý thức, hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng dáng của người đó, thứ còn lại trong đầu hắn, là một tấm huy hiệu đại diện cho cấp bậc Đại Hồn Sư lóe sáng, rồi nhắm mắt ngất lịm đi.
Sưu~
Tố Vân Đào lướt nhanh tới đỡ, hắn không ngờ do quá hưng phấn, mà ra tay quá mạnh làm cho thằng đệ của mình mất đi ý thức.
“ Xin lỗi đệ nha, ta không ngờ lại dùng sức mạnh của Đại Hồn Sư!” hắn gãi đầu xấu hổ nói.
Nhưng Phan Vũ làm sao mà nghe được, hắn mà biết người đó là Tố Vân Đào, chắc chắn thù này hắn sẽ báo. Thấy Phan Vũ đã ngất đi, Tố Vân Đào liền di chuyển hắn đi tới gần bờ hồ, rồi đặt hắn xuống, vận truyền một ít hồn lực là cho Phan Vũ nhanh chóng tỉnh lại. nhưng dị biến phát sinh, chỉ thấy hồn lực của Tố Vân Đào bị một cổ hấp lực cực mạnh, hấp thu lấy hồn lực của hắn.
…
…
Gần bời sông, Phan Vũ từ từ mở mắt, toàn thân hắn mệt mỏi, đau nhức, hắn thề sẽ tìm ra tên khốn đã đánh lén hắn.
“ Ơ… tên khốn nào, lại đánh lén ta vậy…??? ” Phan Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói lớn.
“ Khục khục… tên nhóc, đệ tỉnh rồi sao? ”
Bất chợt, sau lưng hắn vang lên một âm thanh có phần hư nhược, kèm theo tiếng ho dữ dội.
Phan Vũ rùng mình, đầu hắn như cỗ máy từ từ quay ra sau lưng, thì chợt một đạo hư ảnh có phần thiếu sức sống đập vào mắt hắn. Đạo hư ảnh này, mặc bộ y phục gọn gàng, lịch lãm nhưng đạo hư ảnh… Bên trong bộ quần áo đó là một thân thể gầy, má hóp lại, nhìn Phan Vũ.
“ Đại…ca…Tố đại ca! Sao huynh lại thành như vậy? ” Phan Vũ cố gượng dậy, chạy tới đỡ lấy Tố Vân Đào, đang sắp bị gió thổi.
“ Sao tên nhóc nhà ngươi…lại có thể hấp thu... khục.. hồn lực.. của người khác…” hắn cố gắng nói, nhưng nghi hoặc.
“ Hả… hấp thu.. có sao? ” Phan Vũ đầu đầy chấm hỏi, hắn nhớ Vũ Hồn của hắn làm gì có chức năng này.
Phan Vũ dìu Tố Vân Đào đi tới gốc cây, rồi đặt hắn ngồi xuống, khi ngồi xuống Tố Vân Đào thở dài, hắn không ngờ là chỉ vì một phút bốc đồng, chỉ muốn thử sức của Phan Vũ mà thôi, mà lại ra thành cơ sự này.
“ Ngươi không biết sao? ” Tố Vân Đào, cũng không hiểu hỏi lại Phan Vũ.
“ Đương nhiên, má đại ca có thấy thằng đánh lén đệ không, đệ bị hắn đánh ngất, chuyện ở phía sau thì đệ đã mất ý thức! ” Phan Vũ tức giận nói…
“ Ách ~ Đệ đang chửi ta đó! ” Tố Vân Đào có chút xấu hổ nói.
“ Hả.. là đại ca sao? Sao đại ca lại đánh lén đệ…” Phan Vũ bỗng hét lớn nói, hắn không ngờ người đánh lén hắn lại là đại ca cả hắn.
Tố Vân Đào có chút ngượng khi bị nói vậy, bởi hắn có chút hưng phấn khi đã thành công bắt lấy được nữ thần Ti Ti, nữ thần mà hắn đã theo đuổi suốt thanh xuân của mình.
Vì thế mà hôm nay, hắn muốn thử sức mạnh cấp độ Đại Hồn Sư của hắn với Phan Vũ, ai ngờ lại quá sức sau đó mới xảy ra sự tình như vậy.
Khi nghe được Tố Vân Đào giải thích mọi chuyện, Phan Vũ chỉ có thể biết lắc đầu, bó tay hắn mới chỉ có cấp 6 Hồn Sĩ mà thôi, tuy có thể chịu áp lực của Hồn Sư cấp 10 nhưng mà vượt qua cấp độ đó thì hắn chỉ có thể bị ăn hành mà thôi.
“ Đại ca à… đệ mới chỉ có cấp 6 thôi.. dù đệ có thiên phú vượt cấp khiêu chiến, nhưng vượt quá thì đệ chỉ bó tay thôi! ” Phan Vũ nhún vai nói.
“ Ah... xin lỗi lơ tay thôi, ta chỉ quá hưng phân mà thôi…”