Chương 45 Lời Hứa Dưới Ánh Trăng.
“ Tiểu Vũ, ta nói thật, ngươi cũng biết trên đời này ta chỉ có 3 người thân! ” Phan Vũ liền nghiêm túc nói.
“ Ngươi nguyện ý là tiểu muội của ta chứ! Đồng ý làm người thân thứ 4 của ta không! ”
Phan Vũ nói ra những gì từ đáy lòng.
“ Tiểu Phan… ”
Ánh mắt nàng dần ướt đi, trong lòng nàng lần nữa tỏ ánh sáng.
Hai mắt của Tiểu Vũ dần dần hồng lên: "Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn g·iết ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?"
Tiểu Vũ hỏi lại câu hỏi trước đó.
Lần này, Phan Vũ hết sức nghiêm túc, hắn gọi ra Vạn Biến.
Tiểu Vũ nghi hoặc không biết Phan Vũ đang làm gì.
Chỉ thấy, Phan Vũ ra lệnh cho Vạn Biến, từ trong bụng nó một đạo chỉ hồng được lấy ra.
Đây là “ Dây hồng Bảo Mệnh! ” nó liên kết trực tiếp tới Phan Vũ và Vũ hồn của hắn, chỉ cần hắn còn sống thì người nắm giữ sợi dây này cũng sẽ không bị sao hết.
Kể cả người ấy có b·ị đ·ánh trọng thương hoặc là c·hết, hắn cũng có thể hi sinh tính mạng để cứu lại người đó.
Nhưng khuyết điểm của sợi dây, chỉ có thể đưa cho người khác giới.
Phan Vũ cầm lấy sợi dây.
“ Đây là Dây Hồng Bảo Mệnh…. ” Phan Vũ liền giải thích về sợi dây đó.
“ Ngươi đã hiểu tâm ý của ta chứ, chỉ cần ta còn một hơi thở thì đừng hòng ai động vào được ngươi! ” giọng nói của Phan Vũ nghiêm túc.
Tiểu Vũ trầm mặc, nhìn và sợi dây hồng, dưới ánh trắng soi vào nó, lúc này những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh tỏa sáng.
" Ca."
Tiểu vũ dùng một chữ đơn giản phá vỡ sự bình tĩnh của hai người trong lúc đó.
Vẫn cố nén nước mắt, tại giờ khắc này rốt cục nó cũng chảy xuống, hai tay run rẩy của Tiểu Vũ liền nhào vào lòng ngực của Phan Vũ: " Cám ơn ngươi, ca ca."
Vậy là hắn đã thêm một người thân trên thế giới này, Phan Vũ ngửa đầu nhìn phía bầu trời, hướng về những ngôi sao trên bầu trời yên lặng phát hạ lời thề của cả cuộc đời.
Trên bầu trời ánh trăng không ngừng chiếu sáng đêm tối, hai người ngồi ở trên ghế, cảm thụ sự ấm áp của ngọn gió xuy phất.
Nhìn trăng và sao trên bầu trời, hào khí thân mật, không khí tươi mát, mang theo đến cảm giác thư thích.
" Ta có thể không gọi ngươi là ca ca sao? " Tiểu Vũ quay đầu nhìn về phía Phan Vũ ở bên người.
Phan Vũ sửng sốt: " Tại sao? "
Trên mặt Tiểu Vũ toát ra một tia đỏ ửng: " Ta cảm thấy có chút gì đó kỳ kỳ, dù sao ta cũng đã quen gọi ngươi là Tiểu Phan rồi! "
Phan Vũ nở nụ cười: “ Được, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Phan ca, chỉ là xưng hô mà thôi! ”
“ Tiểu Phan Ca! ” Tiểu Vũ liền gọi thử.
Nhưng khi nàng gọi vậy, Tiểu Vũ còn cảm thấy kỳ hơn, nó còn gượng gạo hơn trước.
“ Thôi ngươi cứ gọi ta là Phan ca hoặc là Tiểu Phan cũng được! ”
“ Ừ, Phan ca! ”
Thời gian trôi nhanh năm năm liền qua.
Lúc này, trong một rừng cây phía ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đang có hai người chạy vội qua.
Thoạt nhìn qua, bộ dáng của bọn họ đều chỉ có hơn mười tuổi, trên người cũng không có mang hành lý gì, một nam một nữ.
Người nam thì thân cao 1m76, dáng người cường tráng, mặc trên người là bộ y phục có phần khác với những người còn lại.
Còn người nữ thì đi bên người nam tử kia nhìn qua liền chẳng phải bình phàm, tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi sam.
Cho dù là đã tết nhưng vẫn như trước dài quá tiểu thối, nàng so với đứa bé trai kia còn muốn cao hơn nửa phần.
Trên thân mặc một kiện y phục nhỏ màu phấn hồng, mang vóc người đã bắt đầu phát dục bó chặt, nếu nói trước ngực còn chưa đủ lớn, vậy chiếc eo thon, nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của nàng sẽ làm vô số cô gái hâm mộ rồi.
Cặp đùi thon dài được che dấu bên trong chiếc quần dài màu trắng, tỷ lệ vàng thật hoàn mỹ, mặc dù nàng nhìn qua tuổi không lớn, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ, nhưng mông tròn nhỏ lại đã có vài phần vị đạo.
Đi ra phía bên ngoài chính là Ba Lạp Khắc vương quốc, phía nam Thiên Đấu đế quốc, cùng Pháp Tư Nặc hành tỉnh tiếp giáp, nói là vương quốc.
Kỳ thật diện tích của nó chỉ có lớn bằng ba phần tư của Pháp Tư Nặc hành tỉnh, phụ thuộc vào Thiên Đấu đế quốc, một trong tứ đại vương quốc trong cảnh nội của Thiên Đấu đế quốc.
Ba Lạp Khắc quốc vương Côn Đức Lạp là đường đệ của quốc vương Thiên Đấu đế quốc Áo Khố Lạp.
Nam phương của Ba Lạp Khắc vương quốc, trực tiếp cùng Tinh La đế quốc tiếp giáp, bởi vậy, tại trong tứ đại vương quốc của Thiên Đấu đế quốc, lực lượng quân sự của Ba Lạp Khắc vương quốc là cường đại nhất, cũng có thể nói là môn hộ của Thiên Đấu đế quốc.
Thiên Đấu đế quốc vốn có mười cái hành tỉnh, sau lại cấp cho tứ đại vương quốc, hình thành sáu phương thế lực, bản thân đế quốc trực tiếp khống chế năm hành tỉnh, tứ đại vương quốc khống chế một cái, còn có một công quốc tiếp cận vương quốc, chiếm cứ một hành tỉnh nhỏ nhất ở phía đông đế quốc.
Trên mặt ngoài, tứ đại vương quốc và một cái công quốc cũng chịu sự thống trì của Thiên Đấu đế quốc, nhưng trên thực tế, năm quốc gia này sớm đã trở thành quốc trung chi quốc, ngoại trừ cần phải tiến cống, hết thảy hoàn toàn tự chủ.
Nếu không phải hoàng thất của Thiên Đấu nắm giữ trọng binh, có lẽ nội loạn sớm đã kinh xuất hiện rồi.
Tinh La đế quốc cũng có tình huống cùng loại, bởi vậy, thế của hai đại đế quốc nhìn qua thì mạnh, nhưng trên thực tế, lại đều đang đi xuống dốc.
Nói không tốt, là một ngày cục diện của cả đại lục đột nhiên sẽ thay đổi.
Cảnh nội của Ba Lạp Khắc vương quốc có hai tòa thành thị trọng yếu nhất, một tòa chính là Ba Lạp Khắc vương Côn Đức Lạp ở lại cũng thành Ba Lạp Khắc thành, nơi này là trung tâm chính trị và kinh tế của cả Ba Lạp Khắc vương quốc.
Mà một tòa thành thị còn lại là Ba Lạp Khắc vương quốc cảnh nội, trung ương của Lập Mã bình nguyên nơi phì nhiêu nhất, có Tác Thác thành của Ba Lạp Khắc được xưng là vựa lúa.
Hai tòa thành thị này đều có trọng binh đóng, là trọng trung chi trọng của cả vương quốc.
Tác Thác thành là một tòa đại thành thị, điểm này từ phối trí đệ tam cấp của Vũ hồn chủ điện là có thể nhìn ra.
“ Phan ca, sao chúng ta không vào Tác Thác Thành a! ” Tiểu Vũ, đầu đầy mồ hôi nói.
Lúc này, bộ ngực nàng phập phồng lên xuống, mệt mỏi nhìn về phía Phan Vũ nói.
“ Ta cũng muốn a, nhưng chúng ta sài hết tiền rồi! Với lại ta đã đạt tới cấp 40, muội không cần sợ kiệt kiệt... ” Phan Vũ, vừa nói vừa nở nụ cười xảo trá.
Điệu cười của Phan Vũ, làm cho Tiểu Vũ có chút ớn lạnh không dám quay đầu lại nhìn.
“ Đứng lại, hai tên trộm! ”
Theo sau, hai người Phan Vũ là một hắc ảnh, giọng nói thanh lãnh, trên người có chi chít v·ết t·hương, miệng thở dốc không ngừng đuổi theo hai người Phan Vũ và Tiểu Vũ.
“ Phan ca, hình như cô ta sắp kiệt sức rồi! ” Tiểu Vũ quay đầu về sau nhìn.
“ Hô hô... ” ánh mắt của hắc ảnh dần mờ đi, đôi chân cũng bắt đầu không nghe sai xử.
Tốc độ dần dần chậm lại, sau đó thân ảnh của hắc y nhân bỗng ngã xuống đập vào một thân cây.
“ Bịch ~ ”
“ Phan ca, cô ta ngã xuống rồi! ” Tiểu Vũ chợt dừng lại.
“ Đệ Tam Hồn Kỹ: Thuấn Di. ”
Chỉ thấy, trên người Tiểu Vũ xuất hiện ba đạo hồn hoàn khác biệt lần lượt là, vàng, tử, tử.
Hồn hoàn thứ ba sáng lên, thân ảnh của Tiểu Vũ biến mất.
Sưu ~
Xuất hiện lần nữa, là ở bên cạnh đang đỡ lấy hắc y nhân.
Miệng của hắc y nhân không ngừng lầm bầm.