Chương 44 So Tài Kết Thúc.
Vù vù ~
Lúc này, Đường Tam chỉ nghe được tiếng của đám đông la hét, cộng với tiếng áp của quả cầu hồn lực tiếp tới thân thể hắn.
Hắn liền nhắm mặt lại, chỉ có thể chờ Phan Vũ đánh ra chiêu thức đó, hắn cảm thấy bản thân vẫn còn kém xa với Phan Vũ.
Nắm đấm bất giác siết chặt lại, trong lòng có cổ không chịu thua.
“ Phù ~ ”
Phan Vũ, nhún chân rồi bật lên rất nhanh tiếp cận với Đường Tam.
Cánh tay trái giơ lên qua đỉnh đầu, “ La Toàn Hoàn ” liền áp sát với Đường Tam.
Khiến cho y phục của hắn bị thổi tung.
“ Điểm tới là dừng! ” Đại sư kinh hoảng nói.
“ Bình tĩnh lại Phan Vũ! ”
Lão viện trưởng, không muốn một trong hai thiên tài của học viện b·ị t·hương, hắn gào lớn nói.
Cùng lúc này, trong một bụi cây nào đó, một hắc y nhân tay nắm chặt, cơ thể tựa hồ đang sắp phát ra hồn lực khổng lồ.
Mặt đất dưới chân hắn do áp lực cực lớn từ hồn lực, mà bị lún xuống nứt toác ra.
Trong mắt, sát khí cực thịnh chỉ cần Tiểu Tam có một chút thương thôi, kẻ này sẽ không nương tay mà xé xác Phan Vũ.
“ Ngươi cũng chỉ thế thôi! ”
Phan Vũ bình thản nói, “ La Toàn Hoàn ” trong tay hắn cũng liền tiêu tán đi.
Bộp ~
Cả bàn tay chạm vào bụng của Đường Tam, rồi Phan Vũ đẩy nhẹ ra.
Hắn chỉ lộn nhào 2 vòng liền đáp xuống mặt đất, rồi thu hồi Lam Ngân Thảo.
Đường Tam, nghe vậy hắn cũng chỉ có thể cam lòng chịu, và đợi đòn đánh đó của Phan Vũ.
Nhưng chỉ cảm nhận được một bàn tay chạm vào bụng mình, rồi đẩy hắn về sau.
Chợt 3 căn Lam Ngân Thảo, đang trói hắn cũng biến mất, làm cho hắn từ trên cao rơi xuống.
Sưu ~
Đường Tam chỉ nhẹ nhàng thi triển “ Quỷ Ảnh Mê Tung ” liền trầm chậm rơi xuống.
Ánh mắt của hắn, có chút gì đó không cam tâm nhìn lấy Phan Vũ.
“ Chúng ta đi thôi Tiểu Vũ! ” Phan Vũ, xoay người hắn vẻ mặt bình thản rời đi.
“ Phù ~ ”
“ Phù ~ ”
Đám người lão viện trưởng, đại sư âm thầm thở ra, bọn hắn thực sự không muốn chỉ là so tài nhỏ mà dẫn tới mất đi hòa khí.
“ Phốc ~ ”
Đường Tam, nhìn bóng lưng của Phan Vũ, trong đầu hắn bây giờ tựa hồ loạn thành một bầy.
“ Tiểu Tam, con không sao chứ? ”
Đại sư, chạy lại hắn liền đỡ lấy Đường Tam, rồi mở miệng hỏi.
“ Giải tán đi! ” Lão Viện Trưởng, ra lệnh cho Mặc Ngân.
Sau đó cùng Tô chủ nhiệm, đi tới chỗ của Đường Tam, hắn phải dốc hết tài nguyên của học viện cho tên Đường Tam này.
Đợi khi hắn trưởng thành, thì học viện lúc đó đã có chỗ dựa rồi !!!!
“ Ta gọi ngươi là Tiểu Tam được chứ! ” Lão bầy bộ mặt hòa ái, nhẹ nhàng nói với Đường Tam.
“ Ngài là? ” Đường Tam nghi hoặc hỏi.
“ Ta sao? Ta là viện trưởng của Nặc Đinh Sơ Cấp Học Viện này, ngươi có thể gọi ta là Diệp gia gia! ” Diệp Phạm vuốt râu nói.
“ Diệp gia gia! ”
Đường Tam, cung kính nói, ở một bên Đại sư nhìn Diệp Phạm rồi gật đầu.
“ Tiểu Tam, Diệp Phạm là bằng hữu của ta, ta ở được đây cũng là nhờ có hắn! ” Đại sư, lộ vẻ mặt ngưỡng khi nói vậy.
“ Đại sư, quá khách khí rồi! ” Diệp Phạm khoác tay nói.
“ Ta có thể, mời hai người tới phòng làm việc của ta được chứ! ”
“ Sao lại không! ” Đại sư khàn giọng nói.
“ Mời! ”
Diệp Lão viện trưởng liền làm động tác mời, rồi cả ba liền rời khỏi nơi này.
“ Tô chủ nhiệm, chúng ta phải làm gì đây? ”
Mặc Ngân, hướng về Tô chủ nhiệm hỏi.
“ Ngươi giải tán đám đông đi! ”
Tô chủ nhiệm, xua tay đuổi Mặc Ngân.
Đợi cho Mặc Ngân rời đi, ánh mắt của lão ta thâm thúy nhìn về hướng của Phan Vũ.
Quả thực, thiên phú của Phan Vũ làm cho ai lấy cũng phải hoảng sợ. Chỉ thấy, trong cánh tay lão có một con chim quạ bay ra.
“ Gửi những hình ảnh này, về cho ngài ấy! ”
Lúc này, giọng nói của tên này cũng đã thay đổi, âm thanh trầm thấp ra lệnh cho chim quạ vũ hồn của mình.
“ Quạ quạ ~ ”
Nó kêu lên, đạp lại lời nói của Tô chủ nhiệm.
Rồi bay đi mất.
Giờ khắc này, sân thi đấu đã không còn một ai, khi Phan Vũ rời đi một nửa đám học viên đều rời đi theo.
Một số ở lại thì có vài tên nữ sinh mê trai, và vài tên nam học viên muốn được Đường Tam che trở trong học viện này ( nghĩa là làm tiểu đệ đó :D )
Đạp ~
Cạch ~
Trở lại giường của mình, Phan Vũ mới dám buông lỏng cảnh giác, quả thật thời khắc, hắn muốn giáo huấn Đường Tam.
Thì một cỗ sát khí, hóa thành thực chất đâm về phía của hắn, làm cho Vũ hồn Vạn Biến không ngừng cảnh báo.
Đầu của hắn, mồ hôi không ngừng hiện lên: “ Mọe, tên Đường Hạo này ác vậy, suýt thì bay mạng già! ”
Phan Vũ nghĩ thầm trong bụng.
“ Tiểu Phan, ngươi có sao không, từ nãy tới giờ ta thấy ngươi có vẻ rất sợ hãi điều gì đó! ” Tiểu Vũ lo lắng nhìn Phan Vũ.
“ A..a thì… không có... chuyện gì! ”
Phan Vũ lắp bắp trả lời.
Điều này, càng làm cho Tiểu Vũ nghi hoặc.
“ Thực ra, ta… bị... tào tháo đuổi… ” Phan Vũ liền bịa chuyện nhằm đánh lạc hướng Tiểu Vũ.
Giờ không thể để nàng biết được, là có một vị Phong Hào Đấu La đang theo dõi con hắn, nhân thể theo dõi cả bọn mình sao.
Nếu việc này lộ ra, Tiểu Vũ sẽ trốn mất, cộng thêm việc Tiểu Vũ sẽ hỏi vì sao hắn biết được.
Thì Phan Vũ, phải giải thích làm sao.
“ Eo ơi… kinh thế.. ”
Tiểu Vũ đang lo lắng, thì bị Phan Vũ nói vậy, mặt nàng liền đổi sắc, tránh thật xa Phan Vũ.
Vẻ mặt ghét bỏ nói.
“ Ha ha…. Ai bảo ngươi hỏi nhiều! ” Phan Vũ cười lớn nói.
“ Các ngươi xem, lão đại lại trở về là lão đại rồi! ”
“ Ừ, nãy vẻ mặt của lão đại thật đáng sợ a! ”
Đám công độc sinh khác, trâu đầu ghé tai nói còn ánh mắt nhìn về hai người Phan Vũ và Tiểu Vũ đang trò chuyện với nhau.
…
Rất nhanh ban đêm tới.
Phan Vũ và Tiểu Vũ đã được lão viện trưởng sắp xếp chuyển tới khu nhà mới, nơi này tựa như là một căn nhà nhỏ riêng vậy.
Lúc này, Phan Vũ và Tiểu Vũ đang ngắm trăng, hai người tựa đầu vào nhau thích ý.
Tiểu Vũ, tay vuốt chiếc bím tóc dài của mình vẻ mặt thư giãn ngắm trăng, chợt nhưng ký ức về mẫu thân, nhưng khoảnh khắc mà nàng và mẫu thân chung sống.
Cứ như đèn kéo quân hiện lên trong đầu nàng, rồi Tiểu Vũ quay sang nhìn gương mặt có phần phổ thông như lại có gì đó ma lực thu hút lấy nàng.
“ Tiểu Phan, nếu lỡ như một ngày có rất nhiều người muốn g·iết ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ? Ngươi có nguyện ý cùng ta chiến đấu không! "
Đột nhiên Phan Vũ bị nàng hỏi như vậy, trong đầu hắn biết giờ đây Tiểu Vũ đã coi hắn như người nhà.
Trên mặt Phan Vũ toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy thì ngươi phải nhận ta là ca ca thì ta mới làm vậy."
“ Ngươi… ” Tiểu Vũ bị hắn trêu ghẹo, liền tức giận.
Nhào đến cắn lấy tay của Phan Vũ.
“ Ahh…ngươi là tiểu cẩu cẩu à! ” Phan Vũ b·ị đ·au liền hét lên.
Vậy là bầu không khí lãng mạn liền bị phá hỏng.
Tiểu Vũ buông ra, trên mặt có vài phần buồn, có phần như cởi bỏ được gì đó nàng tự giễu cười.
Nhưng trong lòng lại đau khổ.
Phan Vũ thấy mình đã trêu nàng quá đáng, hắn liền giữ lấy bờ vai nhỏ nhắn của nàng nói!!!
…