Chương 33 Hơi Ấm Của Gia Đình ( 1 )
Sáng sớm ngày thứ hai, Phan Vũ rời khỏi túc xá, lúc này bên người hắn đã có hơn một người, một tiểu cô nương bộ dáng đáng yêu, mặc giáo phục của Nặc Đinh học viện, rời đi Nặc Đinh thành, hướng đi là phía đông của Nặc Đinh Thành.
Một năm thời gian vừa rồi đối với Phan Vũ mà nói, chính là cực kỳ phong phú, cũng là phi thường thỏa mãn, cũng như là tình cảm giữa hắn và Tiểu Vũ cũng trở lên tầng cao mới, đó chính là bạn thân. kèm theo đó là hồn lực của Phan Vũ cũng đã đạt tới 20 cấp.
Trong học viện, bàn về hồn lực có thể cùng Phan Vũ so sánh, cũng chỉ có một mình Tiểu Vũ, mặc dù cả hai lúc nào cũng dính lấy nhau, luôn bàn trò nghịch dại.
Nhưng hai người trong khi so sánh hồn lực, luôn tương soa không xa, có khi Phan Vũ chiếm được thượng phong, có những khi lại sẽ bị Tiểu Vũ vượt lên. Mặc dù đều là đứa nhỏ, nhưng hai người ai cũng không phục ai, vì vậy luận bàn là khó tránh khỏi.
Quả thực, Phan Vũ bị Tiểu Vũ làm cho như là một đứa trẻ 6 tuổi thực sự vậy, hắn còn quên mất mình đã từng là người trưởng thành, mọi phiền não, áp lực cuộc sống, đều biến mất khi hắn ở cùng với nàng.
Về phần Đường Tam, thì hắn luôn cắm đầu tu luyện, hồn lực của hắn là bao nhiêu thì Phan Vũ không nắm rõ, nhưng nếu so sánh giữa trong truyện và hiện tại thì.
Nếu như là trong truyện Đường Tam và Tiểu Vũ quen nhau, tuy là không bị Tiểu Vũ làm phiền, vì thế mà hồn lực của hắn đạt 16 – 17 cấp.
Còn hiện tại, hắn và Tiểu Vũ chỉ có thể gọi là đồng học, hoặc đồng niên ( cùng niên cấp ) lý do như thế mà tên Đường Tam này sẽ có nhiều thời gian để phát triển về hồn lực lẫn ám khí.
Nếu theo, Phan Vũ phỏng đoán thì tên Đường Tam này rất có thể ở khoảng 17 – 18 nhiều nhất là 19 cấp mà thôi.
Về việc đối luyện, Phan Vũ và Tiểu Vũ vẫn dành thời gian để nâng cao trình độ thực chiến, và có sự ra nhập của tất cả các tiểu đệ của hai người, trừ mỗi Đường Tam bởi tên này ra tay quá ác, và lại toàn dùng ám khí.
Trong khi vừa mới bắt đầu, bọn Tiêu Trần Vũ và Vương Thánh cao niên cấp đệ tử thỉnh thoảng còn gia nhập một chút, nhưng theo hồn lực của Phan Vũ và Tiểu Vũ tăng lên nhanh, liền không có ai trở lại quấy rầy bọn họ nữa, thử hỏi, người nào hy vọng mình biến thành bao cát đây a?
Phan Vũ cùng Tiểu Vũ luận bàn, vui sướng nhiều hơn là chiến thắng, thủ đoạn công kích của Tiểu Vũ tầng xuất bất tận, nhất là nhu kỹ của nàng, làm cho người ta một loại cảm giác giống như bánh mật vậy, nếu tại dưới tình huống song phương cũng không mượn lực lượng của hồn hoàn.
Nhưng đó là đối với người khác, còn Phan Vũ là tựa hồ rất thích nhu kỹ của nàng, bởi hắn có lớp phòng thủ của Ám Kim Hùng cực kì kiên cố, khi Tiểu Vũ dùng nhu kỹ vào thân hắn, Phan Vũ cảm giác như đang được mát – xa vậy.
Và điều đó chỉ kết thúc khi, Phan Vũ truyền thụ và dạy cho Tiểu Vũ " La Toàn Hoàn " khi nàng được tiếp xúc với La Toàn Hoàn và Đại Ngọc – La Toàn Hoàn thì tựa như nàng đã mở ra một chân trời mới về chiến thuật cận chiến.
Thử hỏi, nếu Tiểu Vũ sử dụng nhu kỹ lại còn kết hợp với La Toàn Hoàn đánh bất ngờ, thì cho dùng là Phan Vũ cũng thực sự là khó mà tiêu nổi a. Cộng cả việc, Phan Vũ cũng muốn ma luyện năng lực cận chiến của mình.
Chính vì thế mà hắn đã ăn không ít những đòn kết hợp kiểu đó.
Có lẽ là bởi vì hai người thường xuyên hỗ trợ nhau bồi luyện cùng nhau, nên sinh ra tác dụng xúc tiến rất tốt, tại chiến đấu phương diện, cùng nhau tiến bộ.
Các Lão sư của học viện cũng không quản bọn họ, tại Nặc Đinh, Phan Vũ cùng Tiểu Vũ mặc dù vẫn còn chỉ là nhất niên cấp, nhưng đã thành thiên tài nổi danh của học viện, kèm theo Đường Tam.
" Còn có xa lắm không a? " Tiểu vũ nhìn đông nhìn tây hỏi.
“ Đến rồi! ” Phan Vũ nhìn về khu phố chỉ dành cho giới quý tộc và Hồn sư cao cấp nói.
Nơi ở của Tố Vân Đào và Ti Ti đã chuyển ra khỏi nhà ở công vụ, mà được Vũ Hồn Điện cấp cho, hiện giờ cả hai đang ở trong một ngôi nhà tự họ làm ra.
Căn nhà tọa lạc tại khu phía đông của thành, nơi mà mọi người có quyền giàu có nhất ở Nặc Đinh Thành này ở. Về phần nhà của Tố Vân Đào, được thiết kết hiện đại, phong cách giống các biệt thự kiểu châu âu.
Phan Vũ liền thuận theo địa chỉ mà Tố Vân Đào đã gửi cho hắn khi còn ở Học Viện, tìm theo dãy nhà, thì hắn liền dừng lại.
“ Wow… tiểu Phan, ngươi ở nơi này sao? ” Tiểu Vũ hoạt bát, ánh mắt lóe sáng nhìn căn biệt thử kiểu châu âu.
Đang là nhìn thấy căn nhà lại có thể đẹp như vậy, trước kia ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhà của nàng cũng chỉ được dựng tạm bợ bằng gỗ và các loại thực vật.
Còn khi đến nhân loại, nàng lại càng không dám đến các nơi xa hoa, chỉ có thể đi tới các nơi hẻo lánh, mà đã hẻo lánh thì chỉ toàn nhà bằng gỗ.
Đến Nặc Đinh Thành, thì nàng cũng chỉ ở trong học viện ít khi ra ngoài, vì thế mà đây là lần đầu nàng nhìn thấy một căn nhà có thể đẹp như vậy.
“ Thế nào! Có thích ở lại đây không? ” Phan Vũ, nhìn biểu hiện của Tiểu Vũ, lén xoa đầu nàng hỏi.
Tiểu Vũ, đang thỏa thích ngắm nhìn, thì đột nhiên bị Phan Vũ xoa đầu thỏ, nàng liền quay lại nhìn trừng mắt với Phan Vũ.
“ Tiểu Phan, ngươi ăn gan hùng à! Mà dám xoa đầu Tiểu Vũ Tỷ? ” Tiểu Vũ, nghiến răng nói
“ Ô, vậy là tiểu thỏ con không muốn được ăn cà rốt rồi! ” Phan Vũ giả vờ buông tay ra, miệng thở dài nhún vai nói.
“ Ách ~ ”
Khuôn mặt của Tiểu Vũ, chợt biến sắc, nàng quên mất sắp tới sẽ phải sống phụ thuộc vào Phan Vũ, vì vậy mà giả bộ làm một bộ dáng đáng thương, hai cái tai thỏ cụm xuống, ánh mắt long lanh nhìn Phan Vũ.
“ Phan ca ca, ngươi có thể xoa đầu ta thoải mái! ” Tiểu Vũ dùng giọng ngọt lịm nói.
“ Tốt. ” Phan Vũ nắm được thót của nàng, liền thỏa mãn cười, rồi đưa tay lên xoa đầu của nàng.
Bốp ~
Tiểu Vũ đang ủy khuất không thôi, chợt có tiếng bạt tai vô cùng thanh thúy vang lên.
Phan Vũ liền cảm nhận được cái gì đó quen thuộc, cái lực đạo đó, cái thế đó, hắn như là người máy từ từ quay đầu lại.
“ Giỏi lắm, Tiểu Vũ nhóc tượng hồ rất thích bắt nạt con gái nhà người ta! ” Âm thanh giận dữ, quen thuộc truyền đến.
Làm cho Phan Vũ trực tiếp quỳ.
Khuôn mặt của hắn biến đổi 360 cái biểu cảm, rồi chạy tới ôm bắp đùi của thân ảnh đó.
“ Ahh… không có Ti Ti tỷ, ta không có… ”
Lúc này, một thân ảnh thục nữ, xinh đẹp, ăn mặt cao quý hiện lên trong mắt của Tiểu Vũ, chợt nàng nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt dần ướt át…
“ Tiểu Vũ…” Phan Vũ quay đầu lại, thấy nàng đang lau đi nhưng giọt nước mắt, tâm hắn chợt đau.
“ Ô, cô bé, có phải thằng nhóc Phan Vũ đã làm gì con không! ” Ti Ti liền chạy lại ôm lấy Tiểu Vũ vào lòng.
Lúc này nàng liền cảm nhận được hơi ấm của tình thương, mà ngày trước nàng cũng có.
“ Tiểu Vũ, cô bé này là ai sao không giới thiệu cho bọn ta biết! ”
Tố Vân Đào xuất hiện trước mặt của Phan Vũ, kéo hắn dậy mở miệng nói.
“ Đào ca, huynh còn nhớ lời của ta nói khi mới nhập học không! ” Phan Vũ nói nhỏ vào tai Tố Vân Đào.
“ Cái gì! không thể nào… ” Tố Vân Đào kinh ngạc, nhìn cô bé trong lòng ngực của Ti Ti, rồi chuyển ánh mắt nhìn Phan Vũ.
“ Ah, ngại quá là sự thật đấy! ”
…