Chương 34 Hơi Ấm Của Gia Đình ( 2 )
Ngoài phòng khách.
Lúc này, ngồi trên bàn chia thành hai phe, một bên Phan Vũ và Tiểu Vũ, bên còn lại là vợ chồng Tố Vân Đào, dương như là một bầu không khí trở lên rất vi diệu, hai vợ chồng Tố Vân Đào đang quan sát Tiểu Vũ rồi lại dùng ánh mắt có ý vị nhìn Phan Vũ.
“ Thế nào, Tiểu Vũ không giới thiệu cô bé đáng yêu này là ai sao! ”
“ A… Giới thiệu cho hai người biết, đây là Tiểu Vũ là bạn cùng niên cấp với ta! ” Phan Vũ, đứng dậy nói.
Nói xong dùng ánh mắt ra hiệu Tiểu Vũ, giới thiệu một chút về mình.
“ Ách ~ ”
Tiểu Vũ lúc này, đã mất đi tính cách hoạt bát, náo động đại tỷ đầu thường ngày, mà thay vào đó là bộ dáng khép lép như ra mắt phụ huynh vậy.
Nàng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Phan Vũ.
Liền bị hắn là ngơ, hiện giờ hắn còn đang lo lắng gấp mấy lần nàng.
“ A..a ta là Tiểu Vũ, vũ trong khiên vũ, vũ hồn là tiểu thỏ thỏ, thích ăn là tiểu cà rốt..”
“ Phốc ~ ”
Nghe Tiểu Vũ tự giới thiệu về mình, hắn liền nhịn không được mà bật cười, nếu mà để đám người Vương Thánh và Tiêu Trần Vũ biết đại tỷ đầu của bọn hắn có bộ dạng này..
Thì bọn chúng sẽ há mồm cho mà xem, đáng tiếc là sẽ không có chuyện đó xảy ra.
“ Ô, cô bé cũng là Tiểu Vũ sao! ” Ti Ti kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nhu thuận gật đầu, đâu còn bộ dáng đại tỷ đầu phách lối của Nặc Đinh học viện.
Giờ đây, nhìn nàng cứ như là một bé gái hàng xóm vậy, nhu thuận hiểu chuyện.
Hỏi vậy xong, rồi chợt bầu không khí chợt im lặng, hai người Tố Vân Đào và Ti Ti hướng mắt nhìn Phan Vũ.
Hắn là người dẫn cô bé về, mà lại im lặng xem người khác nói chuyện, như thế có được không.
Thấy ánh mắt sắp đánh người của hai vợ chồng Tố Vân Đào, Phan Vũ lúc này mới ho nhẹ.
“ E hèm, Đệ hôm nay dẫn nàng về nhà chúng ta chơi hết mấy tháng, rồi vào học luôn, không biết đại ca và tẩu tẩu có…. ” Phan Vũ nói tới đây, hắn liền nhìn Tố Vân Đào và Ti Ti.
Bởi hắn đã không thể nghĩ ra từ nào để nói, chỉ có thể ra dấu cho hai người kia giúp đỡ.
Còn về Tiểu Vũ dùng ánh mắt chờ mong nhìn hai người.
“ Nếu là bạn của Tiểu Phan, chúng ta rất hoan nghênh, cháu xem đây như là nhà của mình vậy cứ tự nhiên! ”
Lúc này, Ti Ti không trêu đùa Phan Vũ nữa, và cũng đã không gọi là Tiểu Vũ nữa mà thay vào đó gọi là Tiểu Phan dùng giọng hòa ái nói với Tiểu Vũ.
“ Vân ca, huynh đi dọn một phòng đi! ” rồi nàng lại hướng về Tố Vân Đào nói.
“ Ừm, cứ tự nhiên như ở nhà! ”
“ Phù…” Tiểu Vũ thở nhẹ ra.
Vuốt vuốt lòng ngực.
“ Thúc thúc… ”
Chợt có giọng trẻ con vang lên, sau đấy một thân ảnh nhỏ nhắn lao thẳng vào trong lòng ngực của Phan Vũ.
Không ngừng cọ đầu, dùng giọng nãi thanh nãi khí: “ Thúc thúc… về thăm Bé lạc sao? ”
Rồi dùng ánh mắt ngập nước nhìn Phan Vũ.
Tiểu Vũ ở bên cạnh tò mò về một thân ảnh bé con hình cục phấn đáng yêu, đang nằm gọn trong ngực của Phan Vũ.
“ Ai vậy, Tiểu Phan? ”
“ A, bé con này là con của đại ca và tẩu tẩu! ” hắn cưng chiều nhìn cục phấn đáng yêu.
“ Hì hì, nó nhớ thúc thúc lắm đây, ngay nào cũng mong thúc thúc về chơi với nó! ” Ti Ti ở cạnh bên nhìn bé lạc lắc đầu nói.
Rồi nàng nói: “ Tiểu Phan, bế bé lạc đi chơi đi lúc đi, ta có chuyện cần nói với Tiểu Vũ! ”
“ Có chuyện gì sao? ” Phan Vũ lo lắng nhìn Ti Ti.
“ Bọn ta mới nói chuyện của con gái, ngươi ở đây không thích hợp! hiểu không.” Ti Ti dùng giọng sư tử hà đông.
Điều này làm cho Phan Vũ, sợ bắn người, ôm lấy bé lạc chạy đi chơi.
“ Hì Hì…” Bé lạc cười vui vẻ, ôm thật chặt thúc thúc của bé.
Thấy Phan Vũ đi ra, Ti Ti mới nói: “ Ngươi có thể gọi ta là, Ti Ti tỷ giống với Tiểu Vũ! ”
Nàng dùng ánh mắt hòa ái nhìn Tiểu Vũ.
“ Dạ. ”
“ Ta không biết, chuyện gì đã xảy ra cho ngươi! Nhưng hãy coi đây là nhà của mình. ”
Nàng đoán gần như đoán ra được, về hoàn cảnh của Tiểu Vũ. Thực ra Ti Ti cũng là trẻ mồ côi, được thôn trưởng nuôi lớn, vì thế mà khi lần đầu nhìn thấy Tiểu Vũ, nàng đã nhìn ra được có thể Tiểu Vũ giống nàng.
Vì thế mà, tình mẫu tử tràn lan, rồi ôm lấy Tiểu Vũ, xoa nhẹ lên mái tóc của nàng.
“ Ti Ti tỷ! ”
Lúc này, Tiểu Vũ đang cảm nhận được thứ gọi là tình cảm, gia đình, mà nàng đã b·ị đ·ánh mất.
P/s: Tác không biết diễn tình cảm gia đình sao cho hay, mong các đạo hữu bảo qua cho vì nó quá nhạt nha.
….
Và thế là gần 1 tháng trôi qua.
Lúc này, Tiểu Vũ đã quen dần với gia đình mới của nàng, và nụ cười và sự hoạt bát ngây thơ đã hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Vũ.
“ Bé lạc, nhóc đi ra để ta đánh bẹt tên Phan Vũ khốn kh·iếp! ” sáng sớm, tiếng gầm giận dữ của Tiểu Vũ liền đánh thức mọi người.
Nàng liền bế bé lạc chạy vào phòng của Phan Vũ.
Cạch ~
Tiếng mở cửa vang lên, Tiểu Vũ mặt đỏ như quả cà chua, chạy thẳng vào phòng của Phan Vũ.
“ Hì hì…”
Bé lạc vì vui sướng, vỗ tay nhìn Tiểu Vũ.
“ Có chuyện gì sao, Tiểu Thỏ con! ” Phan Vũ dùng giọng ngái ngủ nói.
Hắn vẫn còn đang mơ màng, xoa mắt đứng dậy.
“ Ahhh…. Biến thái! ” Chợt Tiểu Vũ nhìn thấy thứ gì đó, khuôn mặt đỏ lên.
Hét lớn.
Rồi vội dùng tay che lại, nhưng nàng chợt nhớ ra là hai tay của nàng đang bế lấy bé lạc, còn bé lại không chê chuyện lớn.
Liền cười giòn tan, xem hai người Phan Vũ và Tiểu Vũ hỗ động.
Tuy miệng nàng vẫn hét, nhưng ánh mắt liền không rời nhìn chằm chằm vào cái gì đó.
Lúc này Phan Vũ mới phản ứng lại, liền lấy chăn che lại cơ thể.
“ Tiểu Vũ, ngươi biến thái á, sao vào phòng người khác không gõ cửa! ” Tựa hồ, tên Phan Vũ cũng không nhận ra mình đang có hành động gì.
“ Xùy, tên Phan Vũ kia, ngươi là k·ẻ b·iến t·hái vậy mà đi đổ cho người khác! ” nàng liền học cách của Phan Vũ.
Nhổ nước bọt, dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, nhưng bởi khuôn mặt nàng phấn nộn đáng yêu và hành động khinh bỉ đó cũng làm người nhìn đắm đuối.
“ Con thỏ ngốc, ra khỏi phòng của ta! ”
“ Hừ… ai mà thèm! ”
Tựa khinh bỉ liếc nhìn rồi đi ra, chợt nàng đã quên mình tại sao lại đến phòng của Phan Vũ.
“ hì hì… tiểu vũ tỷ…” Bé Lạc dùng nãi thanh nãi khí gọi Tiểu Vũ.
P/s: chương này hơi ngắn, ae thông cảm, chiều tối sẽ có chương mới nha các đạo hữu.