Chương 61: Quán trọ gặp mặt.
Đoàn người đi ra học viện, bước lên xe ngựa, di chuyển về phương hướng Thiên Đấu Thành.
. . .
Ngày đi đêm nghỉ . Đi suốt mấy ngày trời bọn họ cũng đã đi qua mấy tòa thành thì.
Hôm nay, trời vừa chuyển cảnh. Ánh nắng chiều tà chiếu đến cửa xe ngựa.
Trần Hàn truyền lệnh cho khôi lỗi phía trước dừng xe sớm hơn dự định mọi ngày.
Bọn họ đang ở trong một tòa thành thị, nơi này mức độ phồn hoa kém hơn Tác Thác Thành .
Nhưng diện tích cũng rất lớn. hơi tìm kiếm một chút, cũng đã đến nơi cần đến.
Một gian khách điếm, ăn uống ngủ nghỉ đều có, hơn nữa giá cả rất rẻ.
Chu Trúc Thanh các nàng cũng không có ý kiến gì nhiều .
Ngay cả Ninh Tuyền Tuyền đại tiểu thư cũng quen dần cuộc sống trong Đại Việt học viện.
Luôn luôn dùng phương án thuận tiện nhất là được, không cần quá yêu cầu.
Trong rừng cấm trại cả tháng còn chịu được, huống hồ là nơi này.
Trần Hàn lựa chọn nơi này dừng chân, là có mục đích . Không vì cái gì, chỉ là muốn khoe khoang một chút.
Mà đối tượng, không cần nói nhiều, chính là ‘ thất quái ’ Sử Lai Khắc học viện . Bây giờ có lẽ là tứ tiểu quái, cùng tam đại quái.
Quái trong quái dị, từ hán Việt là nhân yêu, trời trung đại - phong kiến là hoạn quan, còn hiện đại là b đ.
Mấy cái khôi lỗi trong vai trò đạo sư đã đi vào chọn mấy căn phòng trọ, đều bước lên phòng.
Trần Hàn cũng theo sau, dẫn chúng nữ chọn mấy căn phòng . Sau đó lại đi đến nhà ăn.
Bọn hắn là Hồn Sư, cấp độ cũng rất cao . Nhưng không đến trình độ ‘ ăn khói, nhả sương ’ như mấy cái quái thai khôi lỗi.
Chu Trúc Thanh các nàng cũng quen thuộc tác phong quái dị của các đạo sư, tự mình tìm kiếm chỗ ngồi, gọi món ăn.
Đi theo Trần Hàn ngồi vào cái bàn lớn, gọi mười mấy món thức ăn . Một bên ăn uống, một bên cười đùa nói chuyện.
Mà một cái bàn không xa bên trong góc, đám người Sử Lai Khắc cũng đang ngồi ăn.
Mặc dù là 7 cái nam nhân, nhưng không khí có chút âm u quỷ dị, cử chỉ của bọn họ rất điệu đà .
Trên mặt 7 người đều mang vài phần trắng bệch, rất giống phấn trang điểm của nữ nhân .
Trần Hàn vào đây ăn ở cũng là cố ý . Sử Lai Khắc hành tung, luôn luôn có khôi lỗi mỗi thời mỗi khắc báo cáo cho hắn.
Gần đây Điểm Khí Vận hằng ngày đã rơi xuống 2 – 3 điểm mỗi ngày . Trần Hàn muốn đến đả kích bọn này gà mái, lấy chút trứng.
Trên bàn ăn Sử Lai Khắc, Đới Mộc Bạch nhìn thấy, con mắt đều biến thành màu đỏ máu .
Hắn đã bị thiến không thể nghi ngờ, cũng đã mất đi công cụ gây án.
Gần đây cũng không có đi tìm sinh đôi tỷ muội, hay là đi thanh lâu khoái hoạt.
Không phải không muốn, mà là không thể . Mặc dù hắn đã không thể gây án .
Nhưng nhìn vị hôn thê ngồi kế bên người khác, chân tay, cử chỉ, lời nói đều rất thân mật .
Trong lòng liền không kiềm được lửa giận muốn đi lên, tung một trảo, lấy 15 phần công lực chém Trần Hàn ra mấy khúc.
Chỉ là Đới Mộc Bạch cũng biết, mình cùng Trần Hàn thực lực khác xa.
Đi lên không những lửa giận không phát tiết được, còn có thể b·ị đ·ánh đến không còn mặt mũi.
Đây là kinh nghiệm xương máu, không phải nói suông mà là xương máu thật sự đã đổ ra . . . hắn đã mấy lần tiếp thu, không muốn lại tiếp tục ăn đắng.
Đường Tam ngồi một bên, mặc dù không có giống như Đới Mộc Bạch lửa giận lộ ra bên ngoài như vậy.
Nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa khó chịu, không cam lòng, oán trách, … một đống cảm xúc tiêu cực.
Đặt biệt là nhìn thấy Tiểu Vũ ngồi một bên khác cũng là gần sát Trần Hàn.
Hắn cùng Tiểu Vũ không có quá nhiều gặp nhau, nhưng luôn luôn cảm giác rất muốn chiếm lấy nàng làm của riêng.
Bây giờ nhìn thấy Trần Hàn động tác rất không thành thật, Đường Tam trong lòng không thể nào bình tĩnh.
Nhìn người khác nhân sinh khoái hoạt, lại nhìn chính mình, cuộc sống trải qua bao nhiêu khó khăn.
Nhớ lại rất nhiều ký ức năm xưa khổ cực, không đúng . . . đến bây giờ vẫn còn khổ cực đây mà.
Không nói mấy năm trước, chỉ là bây giờ cuộc sống, Đường Tam cũng nghĩ mình chuyển thế có phải hay không đã bị ông trời nhằm vào.
Sử Lai Khắc học viện đi đến đâu cũng có người biết đến là một cái ‘ học viện đen ’ .
Đi đến đâu cũng có thể thấy có nơi dán giấy tội danh của bọn chúng.
Thu tiền người báo danh, không qua kiểm tra cũng mạnh bạo nuốt lấy .
Học viên không phải ức h·iếp, ép buộc thôn nữ, cũng là lừa gạt tình cảm nữ tử, còn là chơi xong bỏ xót.
Lại rất thích gây chuyện, kiêu căng coi thường dân chúng, nhiều lần đập phá khách sạn, quán ăn của người khác, còn là không có đền tiền.
Cho nên bọn họ đi đến đâu, cũng có đãi ngộ ‘ cực kỳ đặt biệt ’ mà không ai muốn có.
Nhiều lần Ngọc Tiểu Cương đứng ra nói lý lẽ biện luận cải lại . Nhưng rất đúng lúc, từ trên trời xuất hiện mấy cái Hồn Thánh đứng ra phản bác.
Không cần hoài nghi, đã sắp bị hàng trí đám quần chúng, lấy lại tỉnh táo, cùng nhau lên án Sử Lai Khắc đổi trắng thay đen.
Ngọc Tiểu Cương nói ra lý lẽ ngay cả Đường Tam cũng cảm thấy rất đúng .
Nhưng khi đám Hồn Thánh phản bác, lại càng khiến hắn xấu hổ, cùng đau đớn . . . đám Hồn Thánh không chỉ nói miệng, còn dùng nắm đấm đó, đó là những hành động giải thích cực kỳ thô bạo . . .
Hắn đã suy nghĩ rất lâu, bỗng nhớ lại . . . từ khi gặp Trần Hàn, chính mình không có một ngày sống khỏe.
Kiếp trước Đường Tam nghe nói qua bói toán, trong giang hồ hình như còn có một cái môn phái chuyên hành nghề này, cảm thấy mình cùng Trần Hàn hẳn là ngày sinh bát tự xung khắc.
Còn là Trần Hàn khắc đến chính hắn thân tàn ma dại.
Hắn đã nghe cha kể lại, Đường Hạo cha hắn muốn đi ‘ gặp mặt ’ Trần Hàn để "giáo huấn" lại bị Võ Hồn Điện phát hiện tung tích, đánh đến tàn phế.
Hắn cùng Trần Hàn gặp nhau ở Nặc Đinh sơ cấp học viện, b·ị đ·ánh ăn một chút v·ết t·hương nhẹ không nói . Nhưng vài ngày sau, Võ Hồn Điện đến, chèn ép, đ·ánh đ·ập, cha hắn chịu 3 chiêu, thương thế càng nghiêm trọng.
Thực lực từ cường giả Phong Hào Đấu La, bây giờ chỉ còn có 20 cấp.
Đường Tam nhớ lại, dần dần, đã tiến đến một sự kiện kinh hoàng, hắn cùng Trần Hàn gặp nhau ở Sử Lai Khắc.
Trong đêm ăn mừng, Mã Hồng Tuấn tà hỏa bộc phát . . . đây cũng là điều khiến Đường Tam hận nhất.
Nhưng kỳ lạ là không có hận Mã Hồng Tuấn, lại dời đến trên đầu Trần Hàn.
Cho nên, hắn dựa theo cái bảo điển gì đó ở kiếp trước để làm cái cớ, muốn âm Trần Hàn một cái, tốt nhất g·iết c·hết.
Còn nếu không, cũng là dồn đến c·hết mới thôi . Chỉ là Đường Tam bây giờ không có thực lực đó.
Hắn muốn tiếp tục ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.
. . .
Trần Hàn đợi một hồi, cũng không có thấy Sử Lai Khắc đến tìm phiền phức.
Không phải lúc trước chỉ là một cô gái ở Thương Huy học viên, nhan sắc còn không bằng Chu Trúc Thanh các nàng, cũng làm bọn chúng máu nóng dồn lên đầu nhảy ra gây sự.
Bây giờ, chẳng những nhan sắc các nàng rất lớn, còn là 6 người nữ tử . Cũng không thấy bọn chúng đi ra gây hấn.
‘ Là tự hiểu thực lực yếu gà ? Hay thời gian qua cuộc sống không thuận lợi, đã khiến chúng trở nên khôn khéo, làm việc biết chừng mực hơn rồi ? ’
Trần Hàn trong lòng đặt ra mấy cái dấu hỏi, hắn cũng không muốn chờ đợi tiếp, mà là đứng dậy đi về phía Sử Lai Khắc.
Chu Trúc Thanh các nàng thấy hắn đứng dậy, không hiểu gì nhìn theo.
Khi thấy đám người Sử Lai Khắc, trong mắt cũng là hiểu ra.
-----