[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 117




Chẳng lẽ nói huynh đệ Vương gia cùng Lăng Mộc Tuyết trước đây không tu luyện được Tử Cực Ma Đồng vì tầng cấp huyết mạch không đủ, mà Thiên Hồ huyết mạch tầng cấp đủ cao, có thể khống chế Tử Cực Ma Đồng, cho nên với Độc Bạch có thể tu luyện được? Đây là có khả năng.

Nếu Tử Cực Ma Đồng có thể giúp đỡ Độc Bạch tăng lên Tinh Thần Lực, với cảm thụ của Đường Tam về Thiên Hồ Chi Nhãn, dưới tình huống Thiên Hồ Chi Nhãn thôn phệ Tinh Thần Lực là có khả năng tăng lên. Như vậy, Độc Bạch cũng có khả năng tiến giai.

Ăn qua điểm tâm, mọi người không có khả năng tiếp tục dừng lại. Vũ Băng Kỷ cùng Đường Tam biết trấn trưởng từ một nơi bí mật gần đó đi theo. Bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong rừng rậm.

Dựa theo địa đồ, bọn họ còn có lộ trình gần một một ngày nữa mới có thể tiến vào khu vực hoạt động của Sáp Sí Hổ.

Một đường tiến lên, lại gặp đàn Yêu Thú. Lần này, Vũ Băng Kỷ cũng không cẩn thận như trước mà yêu cầu bọn họ không nên động thủ. Cùng Yêu Thú tác chiến đối với bọn họ là phương thức ma luyện tốt nhất.

Ngay cả Trình Tử Chanh cũng không trinh sát, dùng phương thức mà mình vừa mới luyện tập còn chưa thành thạo, Kim Sí Phi Phong Trảm, phối hợp với mọi người cùng nhau công kích.

Bởi vì Trình Tử Chanh vừa mới luyện tập, khi đối mặt với Ngũ giai Yêu Thú vẫn sẽ có sai lầm, nhưng có Đường Tam cùng Vũ Băng Kỷ bên cạnh sẽ không có vấn đề quá lớn, huống chi Thì Quang Biến của Cố Lý cho ưu thế lớn nhất là sai nhiều có thể sửa.

Một khi Loạn Phi Phong Chuy Pháp thi triển thất bại, không thể đánh trúng, hắn liền định trụ đối phương một lát, rồi một lần nữa tấn công.

Ngày hôm nay thu hoạch của bọn hắn so với hôm trước càng nhiều hơn, lại săn gϊếŧ được bảy tám Yêu Thú, trong đó có một đầu Yêu Thú có cùng cấp độ Ngũ giai đỉnh phong với Liệt Địa Tích Dịch.

Vui vẻ ra mặt là từ miêu tả tốt nhất tâm trạng của đoàn đội. Lần này đi thực hiện nhiệm vụ, thực lực và kinh nghiệm chiến đấu đều có chỗ tăng lên, còn săn gϊếŧ nhiều Yêu Thú như vậy, thật là thu hoạch rất lớn a!

"Tiểu Đường, lần sau có đi làm nhiệm vụ nhất định phải gọi ta đấy! Gọi ta liền đến, hoàn toàn nghe ngươi chỉ huy."

Tâm tình trở nên thật tốt, Cố Lý trở nên sống động hơn nhiều. Vừa nghĩ tới sau khi luyện thành Loạn Phi Phong Chuy Pháp thì có thể chiến thắng Trương Bạch Bân, hắn liền vô cùng hưng phấn.

Đường Tam mỉm cười nói: "Được! Thực chiến như thế này có trợ giúp rất lớn để mọi người tăng lên. Sau khi ma luyện, mọi người lắng đọng tu luyện một thời gian, sau khi hoàn thành thực lực sẽ tăng lên khá lớn."

Vũ Băng Kỷ ở bên cạnh nhắc nhở: "Cũng không thể kinh thường được. Gia Lý Sơn Mạch vô cùng nguy hiểm. Căn cứ theo ghi chép của học viện, con đường chúng ta đi tìm Sáp Sí Hổ khá an toàn, bởi vì bên cạnh khu vực này không có thiên tài địa bảo gì, đất đai tương đối khô cằn, không quá thích hợp cho những linh thảo kia sinh tồn. Đổi thành hướng khác, bọn họ có thể sẽ không chỉ đụng phải những Yêu Thú hơi yếu này. Mọi người không thể bởi vì thu hoạch lúc trước mà chủ quan. Hơn nữa, chúng ta sắp tiến vào khu vực hoạt động của Sáp Sí Hổ. Từ chỗ này trở đi, mức độ nguy hiểm cũng tăng cao, nhất định phải cẩn thận."

Lúc này trời đã chạng vạng tối, từ bản đồ và phương hướng, bọn họ đã tiếp cận khu vực bên cạnh khu vực Sáp Sí Hổ hoạt động rồi.

"Vâng." Các đội viển đồng thời đáp ứng một tiếng.

Vũ Băng Kỷ trầm giọng nói: "Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, hôm nay đi nghỉ sớm. Điều chỉnh lại thật tốt, ngày mai tiến vào khu vực Sáp Sí Hổ hoạt động. Đêm nay ta cùng Cố Lý, Đường Tam thay phiên nhau gác đêm. Các ngươi không nên luyện tập các năng lực mới, bây giờ cần bảo trì trạng thái tốt nhất.

"Vâng." Mọi người đồng thanh đáp.

Sáng nay khi xuất phát, Vũ Băng Kỷ đã nói cho ba người kia mục tiêu của nhiệm vụ lần này, để cho họ biết rõ tình huống. Nhưng ngoài dự liệu là, khi biết đối thủ rất có thể là Thất giai Sáp Sí Hổ, Cố Lý, Trình Tử Chanh và Độc Bạch cũng không có phản ứng gì. Trình Tử Chanh thậm chí còn đưa ra các đề nghị chặn đánh trên không trung nếu Sáp Sí Hổ bay lên.

Lúc đó Vũ Băng Kỷ biết rõ, mấy sư đệ, sư muội này bởi vì lúc trước quá thuận lợi nên có chút chủ quan.

Chỉ cần bọn họ liên thủ, Ngũ giai đỉnh phong Yêu Thú đều không kiên trì được lâu. Vũ Băng Kỷ Lục giai, Đường Tam không phải Lục giai nhưng hơn hẳn Lục giai. Mọi người là đoàn đội, khi đối mặt với Thất giai Yêu Thú thì như thế nào? Hẳn là không thành vấn đề!

Đây chính là suy nghĩ của ba người kia. Đối với việc này, Vũ Băng Kỷ vẫn có chút bận tâm trong lòng. Đường Tam không biểu hiện ra biến hoá gì, Vũ Băng Kỷ suy nghĩ một chút, có trấn trưởng đi theo nên cũng không cần lo lắng quá mức.

Suy nghĩ của Đường Tam rất đơn giản, không trải qua đả kích, vĩnh viễn không biết thế giới này có bao nhiêu đáng sợ. Những người trẻ tuổi này cần phải đả kích một cái thật lớn. Đả kích trầm trọng mới làm bọn họ tăng lên được. Cho nên bây giờ hắn không cần nhắc nhở điều gì, chờ đến khi gặp nguy hiểm, sự thật sẽ cho bọn họ biết năng lực của mình tới đâu.

Hắn có kinh nghiệm từ kiếp trước, rất rõ ràng dưới tình huống nào mới dễ dàng kích phát tài năng nhất, không chỉ có đồng bạn, mà bản thân hắn cũng cần kích phát tài năng.

Mọi người tìm được một địa phương tương đối cao, đơn giản ăn bữa tối rồi đi nghỉ sớm.

Vũ Băng Kỷ chịu trách nhiệm gác đêm đầu tiên, bốn người khác ở trên tàng cây.

Sắc trời dần tối hơn. Tuy rằng bọn họ ở trên một sườn núi, nhưng có cây đại thụ che khuất, ánh trăng cũng không hoàn toàn sáng ngời, cho nên xung quanh đều hết sức ảm đạm.

Thời gian dần trôi qua, bốn người trên cây đều đang chìm trong minh tưởng.

Đúng lúc này, đôi mắt Đường Tam mấp máy, đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt hiện lên quang mang nhàn nhạt. Sau khi Tinh Thần Lực được tăng cường, cảm giác của hắn trên phạm vi lớn tăng lên. Có động tĩnh!

Hắn cúi đầu nhìn Vũ Băng Kỷ phía dưới. Đại sư huynh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngồi ở chỗ đó chú ý động tĩnh xung quanh.

Đúng lúc này, trong rừng núi vang lên một tiếng hú dài, gió núi lạnh thấu xương thổi đến, mang theo từng trận hàn ý.

Vũ Băng Kỷ rùng mình một cái, tính cảnh giác của hắn xưa nay vẫn rất mạnh, lập tức liền đứng dậy, cái mũi co rút, ngửi ngửi mùi gì đó.

Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của hắn lập tức ngốc trệ, rồi nhanh chóng đánh một chưởng lên cây đại thụ phía sau lưng. Mấy người trên cây đang nghỉ ngơi liền chấn động, lập tức tỉnh lại.

"Ôi!" Lực khống chế của Độc Bạch quá kém, bị chấn động đã muốn ngã xuống, trong miệng cũng vang lên tiếng kinh hô.

Đường Tam vội vàng kéo hắn lại, giúp hắn ngồi vừng vàng.

"Ôm chặt nhánh cây, ngươi không được xuống dưới."

Đường Tam nhắc nhở hắn một câu, sau đó thả người nhảy xuống, đi đến bên người Vũ Băng Kỷ. Cố Lý theo sát Đường Tam nhảy xuống. Trình Tử Chanh không xuống dưới, nhưng nhanh chóng phóng xuất Kim Bằng Biến, hai tay hoá thành kim sí, mở ra hai bên, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới.

"Đại sư huynh, làm sao vậy?" Cố Lý hỏi Vũ Băng Kỷ.

Vũ Băng Kỷ nói: "Trong gió có mùi tanh, có khả năng Yêu Thú đã tới, hẳn là ngửi thấy mùi trên người chúng ta."

Rất nhiều Yêu Thú có khứu giác vô cùng nhạy cảm, nhất là đối với mùi máu tanh và khí tức lạ lẫm. Đối với Yêu Thú, khí tức nhân loại rất lạ lẫm, thậm chí có hương vị ngọt ngào.

"Chuẩn bị chiến đấu!" Đường Tam nhẹ giọng nói, trên người thanh quang đã vây quanh.

Cố Lý cũng đã hoàn thành Thì Quang Biến biến thân, toàn thân bao phủ bên trong lân giáp dày và nặng, cái đuôi dài to thoáng nhếch lên, vĩ chuỳ nhẹ nhàng đung đưa.

Đối mặt với khả năng xuất hiện Yêu Thú, Cố Lý có chút hưng phấn. Hắn luyện tập Loạn Phi Phong Chuy Pháp hai ngày đã có chút kết quả. Ba lần công kích đầu tiên không gây khó khăn cho hắn, hắn có thể đảm bảo tá lực đả lực, một búa rồi lại một búa. Hắn còn đang mong địch nhân đến để cho hắn luyện tập một chút.

"Vù vù"

Lại một hồi gió mạnh thổi đến. Quả thực trong gió núi có chút mùi tanh. Không thể không nói, khứu giác của Đại sư huynh cũng hết sức nhạy cảm.