Chương 66: Ngưu Bình hiển uy
Lý Bạch cũng nhanh chóng niệm lên thần chú: "Khoái hoạt xuân thủy xuất, mê nhân Hồng Đào tửu, Ma Lạt Tửu,...."
Đúng vậy, dưới sự giúp đỡ của cha mẹ Tuyết Mặc Quân, Lý Bạch đi tới Tinh Đấu đại sâm lâm cuối cùng cũng thu được hồn kỹ thứ hai của mình từ một đầu cây ớt hồn thú. Hồn kỹ Ma Lạt Tửu này có thể tăng lên tốc độ của người sử dụng lên ba thành trong vòng một khắc (15 phút). Đương nhiên cái giá phải trả cũng có, khác với Hồng Đào Tửu cực nặng và khiến người dễ say, Ma Lạt tửu lại là cực kỳ cay cùng liệt, khiến cho người uống phải chịu cảm giác khô nóng tột độ sau khi hiệu quả tăng phúc kết thúc.
Cũng phải thôi, chạy nhanh chạy nhiều thì đương nhiên sẽ nóng người lên một chút, ừm, một chút. Đối với người hảo tửu, Ma Lạt Tửu là một loại liệt tửu cực kỳ ngon.
Mặc dù Lý Bạch hồn kỹ đích xác cường hoành, nhưng chú ngữ vốn là rất dài, cũng phải mất thời gian niệm xuất hồn kỹ. Trong thời gian này, ba người Viên Tề, Ngưu Bình, Mộ Tâm Huyền sớm đã tiến lên đối địch.
Ngưu Bình lúc này đang cùng Ngọc Thiên Thần cùng Ngọc Thiên Hành quấn lấy nhau. Lấy Ngưu Bình thể phách cường hoành, ngăn cản hai người không là vấn đề gì cả. Hơn nữa, thắng lợi cũng không tại phía Ngưu Bình. Lấy ba người hợp tác thời gian có được ăn ý, Ngưu Bình đương nhiên biết ai mới là sát thủ giản.
"Thanh Mộc Long Tí" Ngọc Thiên Thần sử dụng hồn kỹ thứ nhất của hắn, chỉ thấy hồn hoàn màu vàng sáng lên, hai tay Ngọc Thiên thần đã trở nên to lớn. Hai tay Ngọc Thiên Thần lúc này không còn làm từ máu thịt, mà là từ vô số các sợi mộc đằng quấn lại vào nhau, phía trên còn bám đầy rêu cùng lá. Hai tay hắn lúc này còn to hơn cả chính thần người của hắn, lực lượng cũng vô cùng cường đại, hai nắm đấm không biết mệt mỏi cùng đau đớn, luân phiên đấm vào người Ngưu Bình.
Nếu như là người khác, bị hai cánh tay như hai gốc cổ thụ này liên tục nện vào người chắc đã thổ huyết nằm đất không gượng dậy được rồi, đáng tiếc đây là Ngưu Bình võ hồn Nham Ngưu vốn thiên về phòng ngự, hơn nữa hắn còn tu luyện thân thể. Chỉ thấy Ngưu Bình lúc này hoàn toàn không có ý che chắn bản thân, thậm chí còn đưa lưng ra cho Ngọc Thiên Thần t·ấn c·ông, trên khuôn mặt còn hơi có vẻ thỏa mãn.
Nói thật, lúc này Ngưu Bình cực kỳ vui vẻ, đã rất lâu rồi hắn không được mát xa đã nghiền như thế này, từ đợt đi Ngọc Tinh Hồ quay về. Vì vậy, Ngưu Bình cũng mặc kệ Ngọc Thiên Thần, chuyên tâm đối phó Ngọc Thiên Hành. So với Ngọc Thiên Thần, Ngọc Thiên Hành đối với Ngưu Bình khó đối phó hơn nhiều.
Hơn nữa, vì để Ngọc Thiên Hành không thể hỗ trợ đồng đội khác, Ngưu Bình càng phải ra sức quấn lấy hắn, độ khó càng cao.
Ngọc Thiên Hành là một tên mẫn công, hắn luôn phải phát huy ưu thế tốc độ của bản thân để càn quét hồn sư khống chế cùng phụ trợ của đội địch, không thể nào mất thời gian cho một tên cường công hồn sư thiên về phòng ngự như Ngưu Bình được.
Ngọc Thiên Hành lập tức dừng sử dụng hồn kỹ thứ nhất, hồn hoàn thứ hai của hắn sáng lên, "Phong Nhận Trảm" như cuồng phong bạo vũ cuốn về phía Ngưu Bình, hòng làm chậm Ngưu Bình để hắn có thể thoát thân ra hàng sau.
Nhưng Ngưu Bình sao có thể để hắn rời đi, một chiêu Nham Bạo - Tinh Vũ ném ra, từng viên nham thạch nhỏ bắn tới ngăn cản đường đi của Ngọc Thiên Hành.
Ngọc Thiên Thần phía sau thấy Ngưu Bình coi thường mặc kệ hắn t·ấn c·ông, mặt đỏ lên vì tức giận, hét lớn một tiếng, hồn hoàn thứ hai cũng dùng ra, "Thanh Mộc Trấn Sơn Lâm".
Một cổ thụ lớn được Ngọc Thiên Thần dùng hồn lực ngưng tụ ra, phía trên thân cây là một đầu mộc long quấn quanh, nhìn như là một thanh bàn long mộc trụ vậy. Cổ thụ bị Ngọc Thiên Thần ném lên không trung, phi tốc lao về phía Ngưu Bình, đem Ngưu Bình trấn áp đè xuống bên dưới.
Nhân cơ hội Ngưu Bình bị trấn trụ, Ngọc Thiên Hành sử dụng ra hồn kỹ thứ hai mà khi nãy hắn vừa mới đóng lại, "Ảnh Thiểm" nhanh chóng đuổi về phía Mộ Tâm Huyền đang giương cung tụ lực kia. Mặc dù không biết nàng muốn làm gì, nhưng nếu đã tụ lực lâu như vậy, vậy thì Ngọc Thiên Hành càng không thể nào để yên cho nàng tụ lực mãi như vậy được.
Ngưu Bình thấy Ngọc Thiên Hành càng ngày càng bỏ xa mình, mà mình lại bị trấn áp tại nơi này, rống giận thật lớn, trực tiếp sử dụng Lưu Ly Ngọc Thể sau đó sử dụng hồn kỹ thứ hai của bản thân. Ngưu Bình gồng lên thân thể, trực tiếp phá nổ cổ thụ, "Liệt Địa Trùng Kích" giai đoạn thứ nhất của hồn kỹ thứ hai được phóng xuất.
Ngưu Bình như thành một xe lửa rẽ đất lao thẳng về phía Ngọc Thiên Hành, khi gần tới nơi "Hỏa Sơn Bùng Nổ" được sử xuất, chỉ thấy Ngưu Bình nhảy lên thật cao sau đó dậm mạnh xuống đất, lấy Ngọc Thiên Hành làm trung tâm, một v·ụ n·ổ hỏa nguyên tố bán kính 5m bùng nổ.
Ngọc Thiên Thần bất lực nhìn lấy Ngưu Bình bỏ xa mình. Biết không thể đuổi kịp, Ngọc Thiên Thần cắn răng quay đầu chạy trở lại viện trợ hai người Ngọc Thiên Linh cùng Ngọc Thiên Minh vây công Viên Tề, hắn muốn trước khi Ngưu Bình có thể quay đầu trùng kích, Viên Tề phải bị loại.
Ngọc Thiên Hành lúc này còn đang trực tiếp chửi mẹ, hắn không thể nào tin được, một mẫn công hồn sư sử xuất "Ảnh Thiểm" lại có thể bị một tên cường công chiến hồn sư thiên về phòng ngự cùng lực lượng trên tốc độ đuổi kịp. Không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, Ngọc Thiên Hành ăn trọn một hồn kỹ sát thương cực lớn. Chỉ thấy khi Ngưu Bình bước ra từ bên trong hố to, Ngọc Thiên Hành cũng đã bị nổ hôn mê đi.
"Ngọc Thiên Hành, mất năng lực chiến đấu."
Một đệ tử phía Thất Bảo Lưu Ly Tông hô lớn. Ngay sau đó, Ngưu Bình nhấc lên Ngọc Thiên Hành, ném hắn về phía đội ngũ Lam Điện Phách Vương Long Tông. Chỉ thấy Ngọc Thiên Hành người cao mảnh khảnh trong mắt đệ tử Lam Điện Phách Vương Long Tông lại như một quả tú cầu bị Ngưu Bình nhẹ nhàng ném lên không trung.
Ngọc La Miện nhảy lên một tay đỡ Ngọc Thiên Hành xuống, kiểm tra khắp thân thể hắn, thấy không có việc gì, mặc dù nhìn thì nặng nhưng chỉ là thương ngoài da, liền an tâm chuyển cho một tên đệ tử đem xuống trị thương.
Ngưu Bình sau khi ném Ngọc Thiên Hành đi cũng không nhìn, lập tức quay đầu đuổi về phía Viên Tề. Nhưng lúc này, hắn lại bị Viên Tề gọi lại, chỉ để quay về làm nghề cũ, khuân vác cùng đưa đồ.
"Ngưu Bình, đây là hai tửu hồ của ngươi, bốn cái này đưa cho Tâm Huyền cùng Viên Tề, màu hồng là Hồng Đào, màu đỏ là Ma Lạt. Tẹo nữa ta sẽ đưa đồ còn lại sau."
Ngưu Bình tiếp lấy một đống hồ lô tửu, ôm trong tay, đành phải thay đổi mục tiêu, đưa cho Mộ Tâm Huyền trước, chỉ mong Viên Tề có thể chịu đựng được.
Ngay lúc này, Mộ Tâm Huyền hồn kỹ thứ nhất "Phá Quân Tiễn" cũng đã tụ lực xong, nàng đang chuẩn b·ị b·ắn ra thì Ngưu Bình gần chạy tới. Ngưu Bình thấy nàng chuẩn bị khai hỏa liền mở một khỏa Hồng Đảo tửu hồ, ném mạnh về phía nàng.
Mộ Tâm Huyền ngay lập tức hiểu ý, dùng tinh thần lực từ trong hồ lô rút ra một đoàn tửu thủy, cuốn vào trong miệng. Ngay khi cảm nhận được thân thể được cường hóa bởi Hồng Đào Tửu, Mộ Tâm Huyền dùng tinh thần lực khóa chặt Ngọc Thiên Kỳ còn đang dùng võ hồn Hóa Sinh Long tại phía sau cùng đội hình đối diện còn đang mải tăng phúc đồng đội, một tiễn phóng xuất.
Tất cả mọi người trong chiến tràng đều giật mình bởi cảm giác đáng sợ như một con dao kề bên cổ mình vậy, mà Ngọc Thiên Kỳ càng có cảm giác mãnh liệt hơn, như là hắn đ·ã c·hết rồi, toàn thân như lạc trong hư vô vậy. Mũi tên hóa thành một ánh sáng bay v·út cắt ngang cả chiến trường, nhắm thẳng vào tim Ngọc Thiên Kỳ, ngay khi nó sắp chạm tới mục tiêu, ngay khi giây sau nó có thể g·iết c·hết Ngọc Thiên Kỳ, thì một màn sáng lôi điện màu lam đã cản nó lại.
Ngọc La Miện xuất thủ, bảo trụ lấy mạng của Ngọc Thiên Kỳ.
"Ngọc Thiên Kỳ mất quyền thi đấu."
Ngọc Thiên Kỳ trực tiếp cách không nắm lấy Ngọc Thiên Kỳ rời khỏi chiến trường.
Nhìn thấy cảnh này, đám đệ tử Thất Bảo Lưu Ly Tông vui cười sung sướng, hả hê.
"Ha ha, liền mấy tên lõi con Lam Điện Phách Vương Long Tông mà dám đấu với bốn vị đội trưởng, không biết tự lượng sức mình."
"Bốn vị đội trưởng soái thật đấy, lấy bốn đánh năm mà nhanh chóng loại được ba người."
"Đúng vậy, đừng nói là có tăng phúc của thiếu tông chủ, không có bốn vị đội trưởng vẫn có thể đè đầu bọn chúng đánh dễ dàng."
"Nói đến mới nhớ, thiếu tông chủ sao lại tự nhảy xuống đài vậy, không phải là do sợ đó chứ."
"Làm sao lại như vậy, chắc thiếu tông chủ tự biết mình không có lực chiến đấu, không giúp được gì nên tự đi xuống thôi."
Ninh Hoa Trí nghe đám đệ tử bàn tán, cộng thêm mấy lời Mộ Tâm Huyền nói lúc đầu, lại nhìn bốn người phong quang vô hạn, đấu chiến bát phương trong chiến tràng, cảm thấy toàn thân ngập tràn phẫn nộ.
Hiện tại, trong mắt đám đệ tử này, một thiếu tông chủ như hắn lại trở nên vô năng, chỉ nghĩ tới đây thôi Ninh Hoa Trí đã cảm giác như phát điên lên.
Từ trước tới nay, hắn vẫn luôn vô cùng coi trọng danh tiếng của bản thân, mất rất nhiều công sức mới gây dựng được thiếu tông chủ anh minh thần võ trong tông môn. Mà hiện nay trong mắt những đệ tử tham gia Thất Tông Hội Võ này, những người có khả năng lớn là lực lượng nòng cốt trung kiên tương lai của tông môn, thanh danh của hắn liền bị đem ra quét rác.