Chương 5: Đấu La đại lục, thân phận cùng dã tâm
Phạm Thần mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một trần xe ngựa đầy quý phái. Hắn nhìn thấy cằm của hai người một nam một nữ chụm lại với nhau, hai trán chạm vào nhau, khuôn mặt tràn đầy v·ết m·áu khô cùng mỏi mệt.
Phạm Quân loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện, nhưng hắn chả hiểu gì cả. Không những thế, hắn cảm giác toàn thân vô lực, đầu đau muốn vỡ, quá mệt mỏi, hắn lại th·iếp đi.
3 tháng sau, tại một ngôi làng nhỏ vùng ven phía bắc Tinh Đấu đại sâm lâm.
Phạm Quân, với cường độ linh hồn của một người xuyên việt, hắn dễ dàng điều khiển thân thể nhỏ bé này có thể đứng và đi. Dù tại thế giới kỳ diệu này hay thế giới cũ, một đứa trẻ biết đi lúc 4 tháng tuổi là cực kỳ khủng bố.
Vậy mà bố mẹ thân sinh ra đứa trẻ này cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi. Đúng vậy, chỉ một chút mà thôi, này đã đủ để thấy thế giới này không phải thế giới bình thường.
3 tháng qua Phạm Quân cũng không phải ngồi không, hắn phát hiện ra trong đầu mình trôi nổi sáu đóa hoa sen, chỉ cần nhắm mắt tĩnh tâm là có thể nhìn thấy.
Sáu đóa hoa sen hiện tại nói đúng hơn là chỉ còn hư ảnh, bên dưới sau đóa sen là một con kim ngân lưỡng sắc hư ảo long hồn. Theo như mảnh ký ức mà tử liên để lại cho hắn, cái long hồn này là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ và khủng bố, nhưng hiện tại đã bị tử liên đánh cho tan tác, chỉ còn lại thuần túy các mảnh ký ức tàn vụn và một chút vũ trụ bản nguyên mà thôi.
Dựa vào ba mảnh ký ức mà hắn tiếp cận được, hắn biết con long hồn này mệnh danh là Sáng Thế, từng sáng tạo ra vô số vị diện, như vị diện hắn đang sống hiện tại.
Phàm Quân ngửa đầu cảm thán, tồn tại vĩ đại như vậy mà cũng bị tử liên xử lý xong. Hiện tại tử liên nhận hắn làm chủ, như trong những tiểu thuyết huyền huyễn mà khi trước hắn đọc để g·iết thời gian kia là cái được gọi là cộng sinh linh bảo.
May mắn làm sao, trong ba mảnh ký ức này có một mảnh ký ức chứa ngôn ngữ của vị diện này, hiện tại hắn cũng đã hiểu ba mẹ thân sinh của đứa trẻ này nói cái gì. Mảnh ký ức cuối cùng chính là hình ảnh năm đóa hoa sen trừ tử liên cắn nuốt lực lượng của long hồn này để hồi phục và nét mặt sợ hãi của long hồn.
3 tháng qua, dựa vào thông tin nhỏ nhặt thu thập được từ lời nói của ba mẹ thân sinh của cơ thể này, hắn hiện tại đang ở một nơi được gọi là Thiên Đấu đế quốc, mẹ hắn gọi Tuyết Nhã, cha hắn gọi Mặc Phong.
Hai người kỳ thực có thân phận và bối cảnh không tầm thường ở Thiên Đấu đế quốc này. Hắn nghe tên gọi của đế quốc này cứ thấy ngờ ngợ quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi bất kỳ điều gì về đế quốc này.
Thân thể của đứa bé hắn phụ thân vào này gọi Tuyết Mặc Quân, kỳ thực nếu hắn không phụ vào thân thể này, đứa trẻ này đ·ã c·hết trong chiến đấu từ ba tháng trước. Mặc dù rất muốn tìm hiểu thêm thông tin, nhưng một đứa bé bốn tháng tuổi cũng không thể mở miệng nói chuyện đúng không?
Thời gian thấm thoắt trôi qua, rất nhanh Tuyết Mặc Quân đã ba tuổi. Phàm Quân cũng dần nguôi ngoai nỗi nhớ nhà, cũng dần dần thích ứng với thân phận mới của mình. Dù gì từng ấy thời gian, sự ân cần quan tâm chăm sóc của Tuyết Nhã cùng Mặc Phong đối với hắn, ân nuôi dưỡng hắn cũng đủ để khiến hắn gọi một tiếng cha, mẹ.
Hơn nữa, Phàm Quân cũng thấy thua thiệt khi chiếm thể xác con của hai người, hắn là người xem nhẹ tình cảm, cũng không phải người vô tình. Hắn cũng đã không thể về nhà được nữa, bèn quyết định sẽ làm Tuyết Mặc Quân, để cho hai người một đời này ăn sung mặc sướng, không lo cực khổ.
Trong thời gian này, hắn cũng có nhất định về thế giới này. Mẹ nhà hắn, này là đấu la vị diện a. Đấu la đại lục, tiểu thuyết nóng nhất của tiểu Tam, là một người g·iết thời gian bằng truyện mạng, sao hắn có thể không biết cơ chứ.
Vậy đây là một thế giới thật, sao thế giới của hắn lại có thể có một tiểu thuyết về nó cơ chứ, đây chắc chắn không phải trùng hợp.
Hơn nữa, theo thông tin mấy năm nay thấp thoáng nghe người làng trò chuyện, hắn biết được thời điểm hiện tại là thời Tuyết Dạ đại đế vừa lên ngôi, theo hắn tính toán, giờ này chắc hẳn Đường Tam, nhân vật chính trong tiểu thuyết còn chưa ra đời. Thậm chí, Đường Hạo chắc còn chưa gặp A Ngân.
Ba năm, hắn cũng đã biết được thân phận của cha mẹ mình, mẹ hắn không ngờ lại là huyết mạch của Thiên Đấu hoàng thất, con của Tuyết Thắng đại đế tiền nhiệm, em ruột của Tuyết Dạ đại đế. Cha hắn Mặc Phong là tiền triều thừa tướng nhi tử.
Ba năm trước Tuyết Dạ đại đế chính biến, vì đảm bảo chính hắn leo lên ngai vàng thành công, tất cả hoàng thất huyết mạch đều bị nhắm tới khống chế hoặc triệt tiêu.
Cha mẹ hắn là một trong vài huyết mạch của Tuyết Thắng đại đế có khả năng leo lên ngai vàng, bên cạnh đó là Tuyết Chiến nhị bá nắm giữ q·uân đ·ội hay Tuyết Kim tam thúc nắm giữ kinh thương. Ba người này bị Tuyết Dạ cực điểm chú trọng.
Mấy năm nay mẹ của Tuyết Mặc Quân, Tuyết Nhã, cũng liên tục đi thăm dò tin tức, biết được Tuyết Băng cùng Tuyết Chiến hai vị huynh đệ đều chịu độc thủ thân vong, đau lòng không thôi. Hắn biết mẹ luôn luôn tìm cách báo thù, nhưng vì lo lắng hắn mà không dám rời đi.
Năm đó mẹ hắn là chủ của Nhã hiên, nắm trong tay mối quan hệ của tất cả danh gia vọng tộc và vô số tông môn học viện của Thiên Đấu đế quốc.
Chính vì vậy, cả nhà hắn mới bị truy cùng diệt tận. Nhưng may mắn thay, vì thân thuộc của hắn không nhiều nên có thể thành công trốn thoát, man thiên quá hải thay đổi thân phận sống trong căn nhà nhỏ này.
Nhưng hiện tại Tuyết Mặc Quân đều vứt tất cả chuyện này ra sau đầu. Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn. Hắn một tên trẻ con hơn 3 tuổi có làm được cái gì, nước chảy bèo trôi mà thôi.
Hiện tại hắn học được gần hết tất cả các kiến thức cơ bản về võ hồn từ cha hắn, các sự việc liên quan tới các thế lực lớn tại Đấu La đại lục này từ mẹ hắn. Dù gì thì cũng là danh gia vọng tộc, việc giáo dục cũng không rơi xuống nơi nào.
Nghĩ đến 3 năm tới mình cũng có được một võ hồn của riêng mình, Tuyết Mặc Quân kích động vô cùng.
Mẹ hắn là biến dị võ hồn từ Thiên Đấu hoàng thất Thiên Nga võ hồn, được mẹ hắn mệnh danh là Thiên Âm võ hồn, ngụ ý là âm thanh của trời, có năng lực phụ trợ vô cùng mạnh mẽ.
Cha hắn sở hữu Trúc Thư võ hồn nghe thì bình thường nhưng Mặc Phong lại là tiên thiên mãn hồn lực, chú định võ hồn của hắn cực kỳ bất phàm, từ nhỏ đã được thu vào hoàng thất làm việc. Cha hắn cũng không lãng phí thiên phú của bản thân, cứ mỗi một hồn hoàn sẽ cho hắn một bí tự pháp, trúc thư có cửu tiết, mỗi hồn hoàn là một tiết, tổng có cửu tự pháp.
Mặc Phong trở thành một chiến hồn sư cực kỳ toàn diện và mạnh mẽ. Hiện tại cả cha mẹ hắn đều đã là thất hoàn hồn thánh. Cha mẹ đều đã như vậy, hắn chẵng nhẽ còn kém đến đâu.
Nhưng Tuyết Mặc Quân vẫn cảm thấy hồn sư của Đấu La đại lục quá kém cỏi, không phát huy được tất cả năng lực mà võ hồn ban cho.
Làm một tên nghiên cứu viên cuồng, hắn cảm thấy mình phải tìm tòi bản chất của võ hồn và sử dụng tất cả năng lực của võ hồn mới được. Chứ theo như trong nguyên tác, hồn sư chi biết thu nạp hồn lực rồi giải phóng hồn lực bằng hồn kỹ cứng ngắc là vô cùng ngu ngốc và đơn giản, một số ít hồn sư và thế lực sở hữu tự nghĩ ra hồn kỹ theo hắn chỉ là vài tên bập bẹ biết dùng não chứ cũng chẳng cao siêu gì.
Hiện tại, Tuyết Mặc Quân hắn còn chưa có võ hồn, chưa có mẫu vật, hắn cũng không thể đem cha mẹ cùng gia nhân ra làm thí nghiệm chứ, hắn chỉ là cuồng nghiên cứu chứ không phải là tên điên.
Hiện tại, hắn chỉ có thể nghiên cứu hai phương hướng, đó là tăng cường tố chất cơ thể và tinh thần, tìm cách tăng lên phẩm chất của võ hồn cùng tiên thiên hồn lực.