Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 46: Sự nhẫn nại của Dật Hiên




Nữ sinh tóc xám vươn móng tay nhọn hoắt lướt trên má cô một đường, da Hi Nhiễm vốn nhạy cảm nên rất nhanh đã có một lằn trên chỗ nữ sinh kia vừa chạm qua: " Nhan sắc này mà cũng không thu nổi được một thằng nào trong đó hay sao? Phế thật ".

Hai nữ sinh còn lại cười nhạo cô.

Hi Nhiễm cố gắng khống chế nước mắt sắp ứa ra của mình, im lặng không thèm đáp lại một câu nào.

Nữ sinh kia nhìn thấy cô im lặng tưởng khinh thường mình, liền tức giận quát lên: " Mày câm à? ".

" Chị hai, con nhóc này cũng bày đặt thi Olympic Tiếng Anh này " Nữ sinh còn lại đem tờ giấy giơ lên.

Nhìn thấy giấy dự thi của mình, lúc này cô không thể nào im lặng được nữa, lên tiếng nói ngay: " Trả nó lại cho tôi

".

Đám nữ sinh kia biết được điểm yếu của cô nàng, nghênh ngang cầm lên: " Trả cho mày, có mà nằm mơ đi ".

Sau đó, liền không do dự mà xé trước mặt cô, tiếng xé giấy toạt ra khiến tim cô đau lên từng nấc, thoáng chốc dưới đất là những mảnh giấy xé vụn.

Bên tai Hi Nhiễm bắt đầu ù ù, âm thanh tiếng cười chế giễu cũng ù ù theo. Họ không biết tờ giấy kia là niềm mong mỏi duy nhất, là ước mơ của cô.

Hi Nhiễm nghiến răng, cắn môi dưới đến chảy cả máu, không nói tiếng nào mà cúi người nhặt từng mảnh vụn giấy lên. Cô nhặt những mảnh giấy vụn dưới đất, nhặt từng mảnh từng mảnh không xót một cái nào dù là nhỏ nhất rồi đặt vào lòng bàn tay mình, cẩn thận bỏ vào túi áo khoác mình.

Khi đám nữ sinh bắt đầu không chú ý vì tưởng cô đang chuyên tâm nhặt các mảnh giấy vụn lên, nhưng họ đâu ngờ Hi Nhiễm nhân lúc các cô không cảnh giác liền dùng tay xô mỗi người một cái.

Cứ thế đám rác rưởi đang cao ngạo ngang tàng kia ngã phich xuống đất.

Quả thật Hi Nhiễm rất sợ hãi, rất nhạy cảm, tự ti và yếu ớt, nếu có ai bắt nạt mình cô cũng sẽ đều cam chịu nhưng giấy báo dự thi là thứ duy nhất mà cô trân quý khi được in tên của mình lên đó, cô sẽ không cho phép bất cứ ai làm nhàu nó, xỉ nhục nó. Cô không quan tâm mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, chỉ cần chạm đến giới hạn của cô thì cô sẽ không nhân nhượng.

Ba nữ sinh kia tức giận, đứng dậy túm tóc cô kéo mạnh qua một bên, miệng lưỡi phun ra những câu tục tĩu: "Con đ* mày dám xô tao à? Chán sống rồi ".

Da đầu Hi Nhiễm bị kéo mạnh đau đến rát, cô cố gắng vùng vẫy, lạnh giọng nói: " Buông tôi ra, tại các người cả thôi. Tôi đã làm gì mấy người chứ? ".

" Không có tiền đưa cho tụi tao thì chịu đau thể xác đi " Nữ sinh tóc xám cười mỉa mai cô

" Tôi đã bảo không có tiền rồi còn gì".

" Vậy thì bảo bạn của mày đem tiền đến đây " Nữ sinh nhướn mày cười cợt.

Hi Nhiễm bị đám nữ sinh đẩy mạnh vào tường, ánh mắt cô sợ hãi nhìn thẳng đám người kia.

" Tao chán ghét nhất là cái bộ dạng ngây thơ tỏ vẻ yếu ớt của những đứa như mày đó, có biết không hả? "

Hi Nhiễm trừng mắt nhìn lấy, tay đặt ở sau làn váy cuộn chặt lại.

Nữ sinh kia nhếch khóe môi đỏ rực của mình, sau đó ấn mạnh đầu Hi Nhiễm vào tường, bóp chặt miệng cô: "

Tưởng đâu quyến rũ được thằng nào trong số đó, ai ngờ.."

" Tao thấy thiếu gia Dật Thị hay đi chung với mày đó nhỉ? Hay là mày làm mai cho tao đi ".

Ánh mắt cô chợt giật lên một nháy khi nghe tên cậu, đột nhiên đáy lòng cô khó chịu vô cùng khi nghe họ nói. Hi Nhiễm ôn tồn, thẳng thắn nói: "Người như cậu không lọt vào mắt cậu ấy đâu ".

"Mày nói cái gì?" Nữ sinh kia ngưng nụ cười trên môi lại, mặt mày thoáng đen lại.

Bốp.

Âm thanh nghe thật chói tai vang lên, má phải Hi Nhiễm đau đớn tấy đỏ cả lên.

" Mẹ nó!" Nữ sinh túm tóc cô, " Mày chán sống rồi nhỉ ".

Cô ta hé đôi môi đỏ mọng cười khẩy: " Tụi bây đập nó một trận cho tao".

Đầu ngón tay cô run rẩy, nắm chặt tay lại.

Dật Hiên cầm túi đồ ăn thả bộ đi theo con đường lớn dẫn đến nhà Hi Nhiễm. Hôm nay không biết vì lí do gì mà cậu cho tài xế lái xe về trước, còn mình thì rảo bước đi vào siêu thị mua một ít thực phẩm nào là thịt bò, cá hồi, cải xoăn, hạt óc chó,...toàn là thực phẩm bổ dưỡng mang đến cho cô.

Đang đi trên đường, ánh mắt cậu chợt va vào đống sách vở nằm rải rác dưới đất. Cũng chẳng nghĩ nhiều cứ thế mà đi đến, hờ hững nhìn nhãn tên dán trên tập.

Giây phút sau, đôi mắt diều hâu trừng lên, khụy gối xuống để nhìn rõ hơn.

Hai chữ Hi Nhiễm đập thẳng vào mắt cậu.

Dật Hiên vứt hai túi đồ qua một bên, cầm tập cô lên với cảm giác khó chịu vô cùng. Căn bệnh của cậu lại bắt đầu nổi lên, cậu cảm thấy ghê tởm và sợ hãi khi tập vở bị dính bụi bẩn của cô.

"Mẹ kiếp!" Cậu chửi thề một tiếng vì căn bệnh sạch sẽ quái ác của mình.

Gương mặt cậu nhăn nhó, tay cố chạm đến quyển tập để cất gọn lại cho cô nhưng cũng không làm được. Vật vã một hồi lâu cậu mới sắp xếp chúng lại bỏ vào balo giúp cô, khó chịu đến ngứa hết cả người.

Nhưng sao tập vở của Hi Nhiễm sao lại rơi bừa bãi thế này? Cậu đưa mắt nhìn liền thấy balo của cô ném qua một bên.

Vậy Hi Nhiễm ở đâu?

Cậu nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy cô đâu, linh tính cho cậu biết chắc chắn cô đã gặp chuyện gì rồi, khẽ gọi tên cô một tiếng:

" Hi Nhiễm ".

"Mấy người tính làm gì tôi?" Hi Nhiễm đi thụt lùi về phía sau trước đám cọp con đang mon men tiến về cô.

" Tụi tao làm gì thì mày trả nghiệm đi rồi biết ha ".

Dứt lời, họ nhanh lao đến phía trước đẩy ngã cô xuống, liên tiếp đá vào người cô không thương tiếc. Hi Nhiễm dùng tay che mình lại nhưng vẫn vô lực, cô nghiến răng để không bật ra tiếng khóc.

" Các người làm gì vậy hả? ".

Động tác của ba người kia chợt dừng lại.

Hi Nhiễm nằm sõng soài dưới nền đất nhớp nhác, hai tay vẫn đang trong tình trạng che mặt mình lại, không dám ngấng đầu lên nhìn.

" Liên quan gì đến mày? Mau biến đi " Nữ sinh tóc xám sưng xỉa nói.

Minh Hạo Vũ nhìn về phía nữ sinh đang nằm dưới đất bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu sải bước về phía họ.

Nữ sinh kia thấy cậu bước tới, nhíu mày nói:



" Không nghe tao nói gì sao? ".

Mười phút trước,

Minh Hạo Vũ đi mua dầu hào giúp mẹ, tay còn lại cầm quả dưa lưới mà Hi Nhiễm thích ăn định bụng sẽ mang sang đưa cho cô. Lúc đi ngang qua con hẻm đó, liền dừng trúng cảnh tượng vừa nãy, không do dự hay suy nghĩ gì mà lập tức chạy vào ngay.

Lúc cậu tiến đến gần, đôi mắt hiếu kì nhìn kĩ cô gái kia. Hi Nhiễm sợ hãi che kín cả mặt mình, cả người run rẩy lên từng đợt.

" Biến đi tao nói không nghe hả, nhìn gì mà nhìn ".

" Giữa ban ngày mà tụi bây dám ở đây đánh người, có tin tao báo cảnh sát không hả? ".

Nữ sinh kia bỗng bật cười nhưng tiếng cười chứa đầy hàm ý mỉa mai giễu cợt vì câu nói của cậu: " Này, bọn tao chưa hề biết sợ hai từ cảnh sát bao giờ cả nha. Đừng có ở đây mà hù bọn này ".

Minh Hạo Vũ nghe thấy thế thì cũng ngầm hiểu ba người này cũng thuộc dạng con ông cháu cha trong trường Nhất Nam rồi.

Để ý kĩ mới thấy cô gái nằm dưới đất dáng người trông rất quen mắt. Minh Hạo Vũ híp mắt nhìn kĩ lại một lần nữa, thì liền xác định nữ sinh kia là ai.

" Hi Nhiễm" Cậu hốt hoảng gọi tên cô.

Nghe thấy tiếng người gọi tên mình với giọng nói quen tai, cô từ từ mở cánh tay ra nhìn lấy.

Giây sau, Hi Nhiễm như vỡ oà cảm xúc, thều thào gọi: " Hạo...Vũ ".

Ban đầu, cậu chỉ đơn thuần muốn giúp nữ sinh kia nhưng khi nhìn thấy người nằm dưới đất là người con gái trong lòng cậu, thì cậu xác định ba nữ sinh kia chỉ có nước chết.

Nhìn thấy lửa giận trên mặt Minh Hạo Vũ, ba người họ hoảng sợ lùi lại, cậu cầm chai dầu hào ném thẳng về phía nữ sinh đứng giữa kia liền khiến cô ta hét lên ngã thụp xuống dưới đất.

" Chị không sao chứ?" Hai nữ sinh còn lại đỡ cô lên.

" Thằng chó" Nữ sinh tóc xám chật vật đứng lên.

Cô ả còn chưa kịp đứng dậy thì Minh Hạo Vũ lại đá tiếp vào chân cô thêm một cái nữa. Dường như vẫn chưa hả giận, Minh Hạo Vũ đạp mỗi người một cái ngã xuống đất, làm ba người ôm một bên sườn của mình, thở hổn hển vì đau đớn.

Minh Hạo Vũ chạy nhanh đến phía cô, khom người xuống đỡ cô dậy trong lòng mình. Nhìn toàn thân cô đều nhớp nhác, tay chân dính đầy bụi bẩn, bên má phải có một vết hằn hơi sưng tấy lên, lòng cậu đau đến buốt người.

" Hi Nhiễm, cậu không sao chứ?".

" Hạo... Vũ....cứu...tớ " Hi Nhiễm khó khăn nói lên từng chữ

Minh Hạo Vũ ngân ngấn hai hàng nước mắt, áp tay lên má cô, ôm cô thật chặt trong vòng tay mình: " Yên tâm, có mình ở đây. Mình nhất định sẽ không để ai đụng vào cậu nữa đâu ".

Nữ sinh tóc xám hoảng loạn hét lên: " Hai bọn bây...." Cô ả ôm ngực, " Dám đánh tao ".

Minh Hạo Vũ bế cô đến đặt ở một nơi sạch sẽ hơn, quan sát cô một lần nữa sau đó đứng lên đi về phía ba người kia, không khoan nhượng nói: " Bọn mày dám đánh cô ấy, được, muốn đánh chứ gì. Tao đánh chết bọn bây ".

Dứt lời, cậu đạp cho mỗi nữ sinh kia một cái nữa, đá vào ba người bọn họ như những gì mà họ gây ra cho Hi Nhiễm, từng cú đá của cậu như sắt thép mà trút lên người họ.

Minh Hạo Vũ lại muốn đánh tiếp cho hả giận, Hi Nhiễm sợ cậu đánh đám người kia thì không hay. Cô chợt bừng tỉnh, chật vật đứng lên đi đến ngăn lại: " Minh Hạo Vũ, được rồi. Đừng đánh nữa ".

Tay cậu bị cô nắm chặt, lòng cậu đột nhiên chùng xuống. Ánh mắt đầy căm phẫn nhìn ba nữ sinh đang nằm ôm người dưới đất: " Tụi bây cứ đợi đó, tao sẽ không để yên đâu ".

Nói xong, Hi Nhiễm đã bị Minh Hạo Vũ bế lên ôm vào lòng hiên ngang rời đi.

Nhìn cô trong lòng mình thở hốn hển yếu ớt như một chú mèo bị bỏ hoang, trái tim cậu đau như ai đó cắt đi. Hai người đi ra đường lớn, tìm một ghế đá cẩn thận đặt cô xuống, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.

Chỉ là những vết thương ngoài da nhưng cũng khiến cậu lo lắng vô cùng. Cậu đau lòng hỏi:

"Còn đau chỗ nào không? Nói cho mình biết đi ".

Hi Nhiễm toàn thân nhức nhối, nhưng không dám nói thật ra, chỉ lắc đầu nói: " Tớ không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi ".

Nhìn thấy má Hi Nhiễm bị đánh đỏ lên, Minh Hạo Vũ cảm thấy đau lòng, tức giận nói:

"Sao tụi nó lại đánh cậu vậy?".

Hi Nhiễm chớp mắt vài cái để lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu, thều thào nói: " Họ bảo mình đưa tiền ".

"Cậu nợ họ?".

" Không có " Cô lắc đầu nhẹ một cái.

" Vậy là trấn lột" Minh Hạo Vũ nghe xong liền tức sôi máu não lên, nếu không có cô ở đó có khi cậu mặc kệ đạo lý con trai mà ra tay với con gái liền đập cho họ một trận nhừ tử rồi.

Hi Nhiễm dùng tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của mình lại, phủi bụi bẩn trên đồng phục.

Cậu cuống quýt lên hỏi: " Đau chỗ nào nói tớ nghe, tớ đưa cậu đi bệnh viện ".

Hi Nhiềm kéo cậu ngồi lại: " Không cần đâu, nhưng chuyện này cậu đừng nói với bà nội tớ nhé ".

Cô nhìn cậu, giọng nói run rẩy cất lên: " Tớ không muốn bà biết ".

Minh Hạo Vũ biết bà bị bệnh tim, nếu biết được cô bị chặn đường trấn lột tiền còn bị đánh thế này chắc bà sẽ không chịu được đả kích mất.

Cậu nhìn cô gầy gò đáng thương trước mặt, không nhịn chạm vào má cô: " Tớ biết rồi, tớ sẽ không để bà nội biết đầu, cậu đừng lo ".

"Nhưng nếu tụi nó vẫn kiếm chuyện với cậu thì tớ nhất định không bỏ qua đâu ".

Hi Nhiễm mím môi, ánh mắt chua xót nói:

" Cảm ơn cậu ".

Minh Hạo Vũ nhìn vết thương hai bên tay cô dần bầm tím lên, liền nói: " Cậu ngồi đây đợi tớ một lát, tớ chạy đến tiệm thuốc ở đầu đường mua một ít thuốc về xử lí vết thương cho cậu ".

" Không cần đâu ".

" Không được, cậu mà đi về với bộ dạng này bà sẽ nghi ngờ đấy, còn Lâm Nhã Tịnh nữa, cậu ấy sẽ làm ầm lên cho mà xem ".

Nghĩ đến bà nội với Lâm Nhã Tịnh, Hi Nhiễm chỉ biết gật đầu ngồi yên đợi cậu đi.

Hi Nhiễm ngồi dựa ra sau ghế đá, mệt mỏi nhìn về phía đường lớn. Đợi cậu rời đi rồi, cô mới nâng cánh tay mình lên khẽ a một tiếng đau đớn. Nhìn những dấu bầm tím từng chỗ trên tay mình, cô cảm thấy thương bản thân mình vô cùng.



Cứ nghĩ rằng bước vào một môi trường mới, nơi mà mọi người không biết gia cảnh của cô thì có thể sống những tháng ngày thảnh thơi cùng bà. Nhưng sao điều ước nhỏ nhoi đơn giản ấy cũng chẳng thể đạt như ý nguyện, hết lần này đến lần khác cô đều phải trải qua cảm giác đau đớn nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì được.

Dật Hiên chạy khắp nơi, kiếm từng ngõ ngách nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, cậu cũng chẳng rành về con đường này nữa nên việc tìm kiếm có chút gian nan.

Dừng lại nghỉ một lúc, cậu chợt nhận thấy bóng dáng nhỏ bé mà mình tìm mãi cuối cùng ngồi ở ghế đá bên kia đường. Nhưng sao nhìn trông lại có vẻ thảm đến như thế? Đường nét gương mặt lạnh lùng sắc sảo trên mặt Dật Hiên hiện ra.

Ánh mặt cậu đen nhánh, nheo mắt nhanh chân sải bước về phía cô.

Hi Nhiễm đang thổi vết thương trên tay mình thì thấy trước mắt tối sầm đi. Ngẩng mặt lên nhìn, tim Hi Nhiễm bỗng đập thình thịch:

" Cậu..."

Nhớ ra vết thương của mình, cô vội vàng đặt tay ra sau lưng, hất tóc che đi bên má phải của mình. Trong nháy mắt cằm cô đã bị Dật Hiên dùng lực giữ chặt lại, ép đối diện với cậu.

Dật Hiên khụy gối xuống ngồi trước mặt cô, lạnh lùng hỏi: " Ai đánh? ".

Cô bị buộc phải đối diện với cậu, dấu hằn đỏ lúc này hiện rõ trên má phải trắng trẻo của cô.

Hi Nhiễm không dám nói vì cô biết tính cách của cậu khi nổi giận nó đáng sợ như thế nào. Đôi mắt đẫm lệ nhìn xuống phía dưới, Dật Hiên cao hơn cô rất nhiều, nhìn thấy vết thương đỏ chói làm mắt cậu nhức nhối vô cùng, cao giọng hỏi: " Tớ đang hỏi cậu đó? Là ai đánh? "..

Hi Nhiễm một mực không trả lời lại, vẫn nhìn xuống phía dưới.

Sắc mặt Dật Hiên lúc này sa sầm, đen kịt lại. Thái độ của cô thế này càng khiến cơn giận dâng trào lên nhiều hơn, cậu một lần nữa gằn giọng hỏi: " Tớ hỏi cậu, là ai làm? ".

Khi bị đám người kia đánh, Hi Nhiễm không khóc chút nào.

Khi bị họ sỉ nhục, cô cũng không khóc.

Khi bị xé giấy dự thi, cô cũng không dám khóc, chỉ hành động mà thôi.

Vậy mà trong khoảnh khắc khi cô nhìn thấy cậu trước mặt mình, đôi mắt hạnh của cô lại ngân ngấn nước mắt. Sự tủi thân cuồn cuộn trào lên trong lòng, bao nhiêu tủi nhục, bao nhiêu sự nũng nịu đều tuôn ra.

Dật Hiên nhìn thấy gương mặt mếu máo của cô bao nhiêu sự lạnh lùng nóng giận đều tan biến sạch. Ngay sau đó, Hi Nhiễm được một cánh tay kéo vào vòng ôm ấm áp, động tác của chàng thiếu niên nhẹ nhàng, dường như còn có cả sự kiềm chế cơn giận của mình nữa. Tay cậu ôm lấy sau gáy cô, tay còn lại thì ghì mặt cô chôn vào bờ vai rộng lớn vững chãi của cậu, mùi cỏ dại và táo xanh đặc trưng của cậu ùa vào khoang mũi của cô, một mùi hương khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Hi Nhiễm không còn chút kháng cự nào, cứ thế để mặc cậu ôm lấy. Chặp sau, tiếng cậu từ trên đỉnh đầu phát ra: "

Ai đánh cậu, nói mình đi ".

Bờ vai Dật Hiên chốc chốc bị thấm ướt, cô gục trên vai cậu khóc trong câm lặng.

Đây đã là lần thứ hai cô lại khóc trước mặt cậu rồi.

Giọng nói khàn khàn của cậu vang lên: " Hi Nhiễm, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tớ nữa ".

Cô nhận ra hình như cậu dịu dàng hơn mọi bữa, hai tay ở phía dưới chợt run rẩy: " Tớ không sao, chỉ là bị té thôi ".

Giọng cô nghẹn ngào hơn: " Không ai đánh tớ cả ".

" Cậu xem tớ là trẻ lên ba à? " Dật Hiên thủ thỉ bên tai cô, " Có nói dối thì cũng phải lựa lí do chính đáng chứ ".

"Tớ hỏi lại một lần cuối " Dật Hiên đanh mắt lại, gằn giọng nói: " Là ai đánh cậu? ".

Hi Nhiễm sợ hãi chôn mặt trên vai cậu.

"Được, nếu cậu không nói thì tớ sẽ điều tra ".

Cô kìm nén rất lâu, cuối cùng không nhịn được bật khóc dữ dội hơn: " Dật Hiên, tớ phải làm sao đây..."

Cậu ôm chặt cô hơn, vỗ về tấm lưng cô:

"Có chuyện gì nói tớ nghe ".

Dật Hiên buông ra, nâng cằm cô lên, trong làn nước mắt cô mơ hồ không nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu. Hi Nhiễm đưa tay gạt nước mắt, lúc này mới nhìn thấy cậu rõ hơn.

" Giấy...giấy dự thi của tớ....bị xé nát rồi ".

Ngay sau đó, cô lại khóc oà lên như một đứa bé bị giành mất kẹo.

" Đừng khóc, cậu còn có tớ. Tớ sẽ giúp cậu chuyện đó ".

Hi Nhiễm ngẩn ngơ nhìn cậu.

Dật Hiên hạ giọng nói tiếp: " Còn bây giờ nói cho tớ nghe ai làm cậu ra nông nổi này?".

" Chẳng phải tớ đã từng nói rồi sao" Dật Hiên chạm lên mái tóc cô, " Nếu ai dám bắt nạt cậu, tớ sẽ không để yên cho người đó dù chỉ là hơi thở ".

Nước mắt Hi Nhiễm lại chảy dài xuống. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, ánh mắt Dật Hiên trở nên sâu thăm thẳm.

"Mình cũng không biết họ là ai nữa " Hi Nhiễm lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như rót bên tai cậu: " Chỉ biết họ mặc đồng phục của trường mình thôi ".

Dật Hiên dùng bàn tay ấm áp của mình xoa nhẹ má phải cô, đau lòng hỏi: "Đau? ".

Hi Nhiễm nhỏ giọng nói: " Không đau ".

Nhìn thấy cô như thế này, Dật Hiên không tài nào chịu đựng nổi. Cậu chưa bao giờ cảm thấy khó chịu nhức nhối trong lòng như hôm nay, ôm cô vào lòng, dùng toàn bộ hơi ấm của mình để xoa dịu sự đau đớn trên người cô.

Hi Nhiễm cũng mặc để cậu ôm lấy, gục mặt trên vai cậu khóc thêm một lần nữa.

" Cậu sẽ làm gì họ vậy? " Cô thút thít ở trong lòng cậu hỏi.

" Chưa biết" Gương mặt Dật Hiên tối sầm lại, đôi mắt diều hâu trở nên đáng sợ: " Tóm lại, dù ai đụng vào cậu, ức hiếp cậu thì kẻ đó chết chắc ".

Nói xong, cậu ôm chặt cô hơn, như muốn hòà nhập cô vào trong thân thể của mình.

Minh Hạo Vũ đứng phía sau gốc cây nhìn lấy, tay cầm túi thuốc chợt thả xuống dưới đất.

Rõ ràng cậu là người đến trước cơ mà, sau bây giờ lại như thể cậu là người đến sau vậy.

Dù không cam lòng nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì, nhìn Hi Nhiễm khóc trong lòng Dật Hiên, tim cậu trở nên đau nhói, thất vọng quay người rời đi.

Cô gái ngồi trên ghế đá được chàng thiếu niên ngồi trước mặt khụy gối xuống dùng hai cánh tay rắn chắc của mình bao bọc lấy, không ngừng ra sức vỗ về an ủi cô.

Chiều hôm ấy, trên đường phố, hoàng hôn dần buông xuống nhuốm màu vàng cam trên bầu trời phía Tây. Lần đầu tiên Minh Hạo Vũ yêu một người, nhưng tim lại vỡ nát ra từng mảnh vụn.