Hóa ra cô gái với tên gọi Windy này có tên thật là Chương Quỳnh Chi, cô ấy cũng có thể xem là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Liên Hoành ở một ngôi làng nhỏ ở cách Thành Đô rất xa.
Từ năm tám tuổi thì cô ấy cùng gia đình chuyển đến Chicago định cư, nhưng vì Chương Quỳnh Chi và Liên Hoành đã từng có giao ước, cậu ấy đã từng hứa lớn lên sẽ cưới Chương Quỳnh Chi, nên cho dù là hiện tại Chương Quỳnh Chi đang rất nổi tiếng, nhưng cô ấy vẫn luôn bày ra bộ dạng kì hoặc, để không có người nào dám lại gần.
Mười mấy năm thủ thân như ngọc, chính là muốn chờ Liên Hoành đó.
- Tiểu Liên Hoành, em còn đang định sẽ đến Thành Đô tìm anh, không ngờ anh lại đến tìm em trước. Rõ ràng chúng ta rất có duyên mà.
- Chương Quỳnh Chi!
- Ây da, đừng tức giận, chỉ là em muốn đùa thôi mà. Anh giận như vậy làm gì chứ… Anh làm người ta tổn thương quá đi.
Liên Hoành cũng chỉ biết đưa tay ôm mặt, lúc nhỏ dại dột mới hứa sẽ cưới cô nàng rắc rối này, cho dù hiện tại đã qua mười bốn năm nhưng cô nàng này… Vẫn rắc rối như vậy.
Lúc này Windy mới nhìn Liên Hoành, nói:
- Nhưng tại sao anh lại làm trợ lý cho Niên Cầm Bách vậy? Theo em nhớ anh vẽ rất tốt… Em còn tưởng anh sẽ theo con đường hội họa chứ? Làm em tốn thời gian thi thố mấy cuộc thi thiết kế, phí hết cả thanh xuân!
- Chương Quỳnh Chi, em trở thành nhà thiết kế chỉ vì anh thôi sao?
- Chứ anh nghĩ vì ai hả? Nếu không phải do anh đột ngột mất tích, cũng không liên lạc với em, thậm chí còn dọn nhà rời khỏi làng nữa… Em đã tìm anh nhiều năm lắm đó, cái tên ngốc này! Anh đúng là đáng ghét quá đi!
Thật ra Liên Hoành cũng không có ý định sẽ rời khỏi làng, chính anh cũng không muốn mất liên lạc với Chương Quỳnh Chi… Nhưng năm đó, khi cô ấy được mười hai tuổi, Chương Quỳnh Chi đã được cha mẹ đưa về làng để chơi một lần, đúng lúc đó người mẹ của anh đã bệnh nặng và cần rất nhiều tiền để phẫu thuật, cũng đúng lúc đó… Cha mẹ của Chương Quỳnh Chi đã tìm anh.
Họ nói rằng anh không xứng với đứa con gái châu báu của họ, anh chỉ là đôi đũa mốc thôi… Làm sao có tư cách chòi mâm son chứ.
Chương Quỳnh Chi là hạc… Còn Liên Hoành là đỉa!
Cả hai người, một người là chim trên trời, một kẻ là cá dưới nước…
Vĩnh viễn cũng không có kết quả tốt đẹp.
Cũng là lúc đó, mẹ của Chương Quỳnh Chi đã ném cho anh một số tiền, vừa đúng số tiền anh cần để trị bệnh cho mẹ… Và thứ bà ấy yêu cầu, chính là anh phải rời xa con gái của bà ấy, cả đời cũng không được xuất hiện nữa!
Khi đó Liên Hoành chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, cha anh đã mất sớm, mẹ là người thân duy nhất còn sống trên đời này… Đối với anh… Mẹ là quan trọng nhất, nên anh đã đồng ý rời đi.
Tuy nhiên, có lẽ ông Trời đang trách anh vì đã tổn thương tấm lòng của một cô gái tốt, nên ông ấy đã cướp đi mẹ của anh.
Từ đó đến nay, Liên Hoành đã trở nên im lặng hơn, khép mình hơn, hoàn toàn không muốn tranh công hay nổi bật hơn ai… Vì anh sợ… Anh sợ rằng rồi mình sẽ lại mất một thứ gì đó rất quan trọng.
[…]
Liên Hoành nhìn Chương Quỳnh Chi, anh chỉ đưa tay ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng xoa đầu của cô ấy, nói:
- Tiểu Chi, xin lỗi em.
- Đồ ngốc, anh là đồ ngốc! Liên Hoành đồ ngốc! Em ghét anh!
- Ừ ừ, anh là đồ ngốc, đừng đánh nữa, em còn đánh nữa là anh sẽ chết đây.
Chương Quỳnh Chi nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên cô ấy lại nói:
- Liên Hoành, chúng ta kết hôn nha?
- Gì? Không được!
- Sao lại không được? Anh đã hứa sẽ cưới em cơ mà? Năm nay em đã hai mươi hai rồi đó, đã quá tuổi kết hôn rồi! Tại sao anh còn không cưới em!
- Tiểu Chi, chuyện hôn nhân đại sự, em không thể tự làm chủ được, cha mẹ của em thì sao?
- Họ thì kệ họ chứ, anh cưới em chứ có cưới họ đâu! Em không biết, nếu anh không cưới em… Thì… Thì…
- Thì làm sao?
Lúc này Chương Quỳnh Chi liền nhìn xung quanh, cô ấy cần có cái gì đó làm lý do. Đột nhiên cô ấy nhìn thấy bộ hỉ phục của Niên Cầm Bách, liền chỉ tay vào nó, nói:
- Anh không cưới em thì em không giúp ông chủ của anh sửa hỉ phục nữa!
- Chương Quỳnh Chi! Em ngang ngược quá rồi đó!
Cái hỉ phục nào đó: “…” Ủa? Liên quan gì tới tui vậy?
- Em mặc kệ! Em chính là ngang ngược vậy đó. Nếu anh không cưới em thì em sẽ nói với Niên Cầm Bách, anh chính là lý do khiến hỉ phục của anh ta phải dừng sửa chữa! Tới đó sẽ cho anh mất việc luôn, hứ!
Liên Hoành thật sự quá đau đầu, cô nàng rắc rối này đúng là mệt não quá đi.
- Hẹn hò, chỉ hẹn hò thôi, chưa kết hôn!
- Anh nói thật sao?
- Ừ!
- Yeah! Yêu anh chết đi được, Tiểu Liên Hoành à, đến đây em hôn một cái nào!
- Chương Quỳnh Chi!