Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 62: Cô nàng kì hoặc (1)




Để nói về Niên Cầm Bách, thì thật ra lần này anh sang nước ngoài không chỉ đơn thuần là công tác.

Mục đích thực sự của anh khi sang nước ngoài là tìm nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, với tên gọi là Windy, anh muốn nhờ cô ấy thiết kế đặc biệt cho Trịnh Tương Hảo một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị. Và chiếc váy cưới của cô không mang hơi hướng ngoại quốc, nó cũng không phải một chiếc váy công chúa bồng bềnh, mà nó dựa vào hỉ phục thời cổ lấy sắc đỏ và vàng làm chủ đạo.

Để tìm được một mẫu phù hợp và khiến cho Niên Cầm Bách ưng mắt thì anh đã phải tìm rất nhiều, nhưng cũng may là lúc trước cha và mẹ vợ kết hôn cũng mặc bộ hỉ phục đỏ, nên Niên Cầm Bách đã nảy lên một ý… Chính là đem bộ hỉ phục của mẹ biến tấu thành bộ hỉ phục cho bé cưng nhà anh.

Tuy nhiên, với trình độ của những thợ thiết kế trong nước thì chẳng ai dám nhận phục chế lại một bộ hỉ phục của người đã khuất, vì họ cho rằng đó là điềm gở. Trong khi Niên Cầm Bách đang không biết làm cách nào thì một người bạn của anh là Đại tá nhà họ Quân ở Biện Lương đã ngỏ ý giúp đỡ, vì lúc trước cậu ta kết hôn cũng nhờ một nhà thiết kế phục chế lại váy cưới cho vợ mình. Nên lần này vẫn có thể nhờ cô ấy giúp đỡ.

Lúc này Niên Cầm Bách cũng có tìm hiểu về nhà thiết kế đại tài với danh gọi là Windy kia, theo nguồn thông tin đáng tin cậy thì cô ta đã nhiều năm liền được người dân Chicago tôn trọng là nhà thiết kế thiên tài, hiển nhiên… Đi đôi với thiên tài chính là sự quái dị.

Có lời đồn… Họ nói rằng Windy không chỉ thích ăn đồ sống mà còn cực kỳ kì hoặc nữa, hễ ai gặp cô ta đều sẽ trở nên kì hoặc y như cô ta vậy. Ban đầu Niên Cầm Bách cũng thấy có chút lo lắng, anh không sợ chết… Anh chỉ sợ không thể gặp mặt bé cưng lần cuối thôi. Nhưng Đại tá Quân đã nói rằng anh nghĩ nhiều rồi, cô gái tên Windy đó chỉ là thích những món sashimi thôi, hơn nữa do cô ấy khá là phóng khoáng nên nhiều người cho rằng cô ấy quái dị, chứ thực chất… Windy cũng là một cô gái bình thường và đang muốn thoát khỏi cái vỏ bọc thiên tài.

Lúc đó Niên Cầm Bách vẫn chưa tin lắm, nhưng bây giờ thì anh tin rồi.

Windy không chỉ phóng khoáng mà còn là phóng khoáng một cách quá đáng, vừa gặp anh và Liên Hoành đã nhiệt tình kéo hai người vào tiệm của mình, thậm chí là còn khóa cửa lại, bước đến chỗ anh rồi ngửi ngửi, tiếp theo đó là bước sang chỗ Liên Hoành rồi hít hà. Cuối cùng là bám lấy tay Liên Hoành, nói:

- Trên người anh không có mùi sữa bột, vậy chắc là anh chưa có con đâu nhỉ? Mà trên người anh cũng không mùi nước hoa của nữ nhân… Cá chắc là anh chưa có bạn gái đâu ha? Xin chào, tôi là Windy, anh tên gì vậy soái ca?

Liên Hoành có hơi giật mình, nhưng rồi sau đó cậu ấy liền gạt tay của Windy ra, lại nói:

- Windy tiểu thư, thỉnh tự trọng. Tôi không phải người đang tìm tiểu thư, người đó ở bên kia.

Lúc này Windy cũng bĩu môi, vẫn dĩ Liên Hoành nghĩ rằng cô ấy đã chịu buông tha cho mình rồi, còn đang định thở phào nhẹ nhõm thì ai mà có ngờ cô gái thú vị Windy lại trực tiếp kéo Liên Hoành ngồi xuống ghế, sau đó là tự nhiên như ở nhà mà ngồi lên chân cậu ấy. Mỉm cười nhìn Niên Cầm Bách, nói:

- Anh chắc là Niên tổng nhỉ?

- Đúng vậy, nhà thiết kế Windy, hân hạnh gặp cô.

- Gọi tôi Windy là được rồi.

Đến đây Windy vẫn vui vẻ vừa ôm ôm, vừa sờ sờ Liên Hoành, vừa nhìn Niên Cầm Bách, nói:

- Nghe Quân Kình Thương nói rằng anh muốn tôi phục chế một bộ hỉ phục của người đã khuất?

- Đúng vậy, đây là hỉ phục của mẹ vợ tôi. Tôi muốn cô sửa lại một chút… Để vợ tôi có thể mặc vào hôn lễ sắp tới của chúng tôi.

Windy nhìn anh, rồi lại nói:

- Anh cũng biết đó, phục chế váy cưới thì nó còn đơn giản… Chứ hỉ phục thì nhiều rủi ro lắm, người ta đều cho nó là điềm gở… Nên là…

- Chỉ cần cô nói, dù có là yêu cầu gì… Niên Cầm Bách tôi vẫn sẽ đáp ứng!

Windy nghe xong liền cười rất gian xảo, sau đó nhìn xuống Liên Hoành vẫn còn đang sốc ở trên ghế, đưa tay nâng gương mặt của cậu ta lên, nhỏ giọng nói:

- Tôi thích anh ấy, để Tiểu Liên Hoành ở lại với tôi… Khi nào hỉ phục làm xong, tôi sẽ trả lại anh ấy… Được không, Niên tổng?

Niên Cầm Bách lúc này cũng không niết nói gì hơn, vốn dĩ anh không phải loại người sẽ vì lợi ích mà từ bỏ anh em… Nhưng mà… Với tình hình này… Anh cần phải xin lỗi Liên Hoành rồi.

- Liên Hoành, tôi xin lỗi nhé.

Liên Hoành cũng gật đầu, sau đó Windy cũng tiễn Niên Cầm Bách về trước và để lại bản phác thảo cho cô ấy.

Đợi khi Niên Cầm Bách đã rời đi, Liên Hoành mới đưa mắt nhìn Windy, nhàn nhạt nói:

- Chương Quỳnh Chi, em chơi đủ chưa?