Dù rằng cả hai vẫn còn dính chặt lấy nhau nhưng Niên Cẩm Bách vẫn cố ý đút cho Trịnh Tương Hảo ăn bánh ngọt, dù muốn dù không vẫn bị anh ép ăn.
Trịnh Tương Hảo lúc này cũng chỉ cẵn lên vai anh, sau đó vừa rên rỉ vừa khó khăn nói:
Niên Cầm Bách... Đồ hỗn đản... Anh... Anh đừng có làm nữa!Bé cưng, chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà? Trời cũng còn sớm... Đêm nay em đừng hòng ngất trước. Ngoan, nên ăn đồ ngọt để tỉnh táo nào!Và rồi sau đó, Trịnh Tương Hảo vẫn bị anh liên tục hung hăng anh sạch, nhưng mà phía dưới bị va chạm thì không nói, ngay cả vai cũng bị anh khi dễ. Ban đầu Niên Cầm Bách định sẽ để cho Trịnh Tương Hảo ăn bánh kem, nhưng rồi sau đó anh lại nhẹ nhàng đề một ít kem lên vai cô, rồi từ từ ăn nó.
Trò chơi này đúng là phấn khích muốn chết.
Làm sao đây? Anh thật sự sắp không nhịn được mà đè cô xuống sàn mất thôi!
Còn một chút lý trí sót lại, Niên Cầm Bách đã ôm lấy cơ thể xinh đẹp của Trịnh Tương Hảo đi lên phòng, tuy nhiên anh lại không lên giường mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, đến đây anh còn ôm cả cơ thể của cô bằng một tay, tay còn lại thì xả nước ấm để chút nữa còn tắm rửa.
Trong thời gian chờ đợi nước đầy bồn thì Niên Cẩm Bách cũng tranh thủ thời gian đề cô lên tường, cả hai chân của cô đều bị anh nâng lên, bàn tay giữ chặt lấy cô, phía trên là hôn nồng nhiệt, phía dưới cũng không quên nhiệm vụ phải phục vụ cho cô thấy thoải mái.
Lúc này Trịnh Tương Hảo đến rên cũng không thể nào rên được, nhưng cơ thể lại rất chịu hợp tác với anh, sự hòa hợp của cả hai bây giờ không có chút ngăn cách nào.
Đợi khi nụ hôn dây dưa kết thúc, Niên Cầm Bách cũng lưu luyến rời khỏi môi của cô, nhưng anh không ngờ rằng nụ hôn này lại còn kích thích anh bằng một sợi chỉ bạc kéo dài, đến khi Trịnh Tương Hảo nhận ra thì đã không thể nào tỉnh táo được, cô ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh, nhỏ giọng nói:
Niên Cẩm Bách... Anh chậm... Chậm chút... Em không... Không thở được...Vậy bé cưng có cần anh hô hấp nhân tạo cho em không?Xấu xa... Niên Cẩm Bách... Anh là hồ... Xấu xa... Chậm... Chậm chút...Dù rằng bây giờ Trịnh Tương Hảo có kêu rên đến khan cả giọng thì Niên Cầm Bách cũng không có ý định chậm lại, thậm chí anh còn gia tăng tốc độ va chạm, sau đó là chôn chặt hạ bộ vào nơi mình thích nhất rồi đem hết mầm mống vào bên trong cô.
Vốn dĩ Trịnh Tương Hảo đã nghĩ rằng như vậy là xong rồi thì anh bế cô vào bồn tắm, một dòng nước ấm liền chảy qua người cô, làm ướt hết chiếc váy ngủ vốn dĩ đã gợi cảm bây giờ càng trở nên quyến rũ hơn. Bạn gái của anh đúng là tinh hoa hội tụ, Niên Cẩm Bách rất yêu!
Đến đây Niên Cầm Bách cũng bắt đầu thấy nó vướng víu rồi, nên anh đã cầm lấy chiếc váy rồi nhẹ nhàng cởi ra, nếu đổi lại là người khác chắc hẳn đã xé toạc nó ra rồi. Nhưng anh phải để lại, biết đầu sau này Tiểu Ngọt Ngào nhà anh lại cho anh thêm quà thì sao?
Cứ như thế, suốt cả buổi tối đó Niên Cầm Bách hết làm rồi lại làm, đến mức Trịnh Tương Hảo chỉ biết bất lực rồi rên rỉ thôi.
Đến đây đầu óc của Trịnh Tương Hảo đã bắt đầu mụ mị rồi, cô cũng không biết là anh đã làm bao nhiêu lần nữa, chỉ biết là từ khi anh về nhà đến nay, thứ đó vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi.
Niên Cẩm Bách... Anh... Anh làm đủ chưa?Một lần, một lần nữa thôi.Anh... Anh... Một lần... Anh đã nói câu này năm lần rồi đó! Niên Cẩm Bách... Anh... Anh là cẩm thú sao?Ừ, anh là cầm thú, tại em mà trở thành cầm thú thì anh vẫn rất nguyện lòng.Rồi sau đó... À làm gì có sau đó chứ.
Niên Cầm Bách cứ hết hứa hẹn một lần rồi một lần, khiến cho Trịnh Tương Hảo chỉ biết kêu trời thôi chứ kêu ai được nữa đây?
Biết vậy cô không nên tặng quà cho anh mới đúng, thật sự là hối hận muốn chết đây mà!
Nhưng rồi Niên Cẩm Bách sau đó lại hôn nhẹ lên môi cô, nói:
Ngày mai là cuối tuần mà, không sao đầu, chúng ta cứ tiếp tục.Niên Cầm Bách... Anh... Anh... Đúng là... Đồ cầm thú!Nhưng Niên Cầm Bách cũng không tức giận, thay vào đó anh lại thấy rất hài lòng. Nhìn vợ yêu của mình bị hành hạ đến mức này thì anh cũng xót xa lắm chứ, nhưng vì tương lai sinh con cùng Tiểu Ngọt Ngào, anh nhất định phải chăm chỉ cày cuốc thôi. Ít nhất thì cũng phải trước năm mới, anh nhất định phải lấy được một món quà vô giá.
Kết hôn!
Trăng mật!
Sinh con!
Hiện tại thì ba điều đó chính là ba việc anh muốn làm với Tiểu Ngọt Ngào của mình.
Đêm hôm đó, có lẽ Trịnh Tương Hảo đã nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng... Nếu như Niên Cầm Bách cứ miệt mài như vậy, thì đúng là khó thoát rồi.
Nhưng mà... Hình như cô cũng có chút... Mong chờ....