Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 30: Đồ xấu xa (thịt thăn đậm vị)




Ban đầu khi Trịnh Tương Hảo chọn mua bộ đồ "thức" này thì cô thấy cũng không quá mức quyến rũ như cô tưởng tượng, nhưng tại sao khi cô mang theo tạp dề thì nó lại có rất nhiều khác biệt nhỉ? Cảm giác như là... Nó đang trở nên sexy hơn rất nhiều.

Dù rằng cô không muốn nghĩ đến nhưng cô vẫn không thể nào không nghĩ đến nó được. Đứng ở trong bếp vừa chuẩn bị thức ăn vừa nghĩ ngợi linh tinh, thôi thì chắc cô phải thay quần áo thôi, chứ nếu mà mặc cái này thì liệu

Niên Cẩm Bách có nhịn được đến khi dùng xong bữa cơm hay không chứ?

Nhưng Trịnh Tương Hảo trăm tính ngàn tính lại không tính ra hồm nay Niên Cầm Bách lại về sớm, như thường ngày thì trên tay anh là một đóa hoa, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên anh còn mua cả một chiếc bánh kem nhỏ. Lúc anh đang hớn hở vào nhà thì lại đứng hình mất vài giây....

Hai mắt của Niên Cầm Bách tựa như là đang sốc đến mức muốn rơi ra ngoài, từ phía sau nhìn đến thì anh có thể nhìn thấy toàn bộ phần lưng trắng trẻo xinh đẹp của bạn gái, thậm chí là thấp thoáng ở bên dưới lớp ảo mỏng là cơ thể vô cùng xinh đẹp quyến rũ của cô.

Anh bước vào trong bếp, đặt hoa và bánh kem lên bàn, lại nhìn cô, nói:

Bé cưng, em đang quyến rũ anh đó à?Cái này... Em đang tính thay ra....Sao lại phải thay? Anh thấy nó rất đẹp mà?Đến đây Niên Cầm Bách cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo của cô, chẳng những thế mà anh còn dịu dàng hôn lên vai cô, hôn lên cổ của cô, cuối cùng là cắn nhẹ lên vai cô, nói:

- Bé cưng, em là tiểu yêu tinh chứ không phải Tiểu Ngọt Ngào nữa rồi. Nếu em cứ như vậy thì làm sao anh có thể đi làm được đây?

Trịnh Tương Hảo cũng không đáp, đợi khi món cuối cùng đã chuẩn bị xong thì anh liền ôm cô lại, đặt cô ngồi lên chân mình, vừa hôn lên cổ của cô, vừa nói:

- Hôm nay ghế của em sẽ là chỗ này.

Nhưng Trịnh Tương Hảo chỉ nhìn anh, sau đó lại nói:

Vậy sao? Vậy em muốn làm gì "cái ghế" này cũng được à?Đúng, đều tùy em.Mặc dù sau đó thì Niên Cẩm Bách vẫn ngoan ngoãn ăn cơm như bình thường, nhưng cách anh ăn thì nó chẳng bình thường chút nào. Thay vì gắp thức ăn rồi ăn, thì anh lại nói rằng tay mình đang bận ôm vợ rồi, yêu cầu vợ đút mới chịu ăn. Nhưng đút bằng tay là quá bình thường, anh muốn được đút bằng miệng cơ.

Quả nhiên là đồ tâm cơ, ăn một miếng thì anh lại hôn cô lâu thêm một chút, đợi tới đã ăn cơm xong thì anh lại xoay cô lại, trực tiếp hôn lên môi của cô, lại nhỏ giọng nói:



Hôm nay chúng ta làm đại sự ở đây đi.Anh nghiêm túc đó hả?Em nói xem... Em ăn mặc sexy như vậy không phải là quyến rũ anh thì là gì? Vậy thì... Anh cũng phải chiều lòng của vợ anh chứ.Nói đến đó thì Trịnh Tương Hảo làm cãi được chứ? Cũng là do cô đã quyết rũ anh trước thì biết nói gì hơn đây?

Lúc này Niên Cầm Bách định sẽ đề cô lên bàn ăn rồi hung hăng ăn sạch, nhưng bàn ăn thì có hơi cứng, anh sợ làm vợ anh đau, nên anh vẫn chỉ ôm lấy cô, hôn cô, khi đủ kích thích rồi Trịnh Tương Hảo còn cố ý đứng dậy. Vốn dĩ anh nghĩ rằng vợ anh muốn phóng hỏa xong rồi chạy, nhưng không ngờ cô lại chủ động chống tay lên bàn, còn nói:

- Hôm nay... Tùy anh quyết định!

Quả nhiên thì sau đó Niên Cẩm Bách cũng đã không nhịn được, anh ôm lấy eo nhỏ của cô, vì hiện tại cô đang mặc váy ngủ nên chuyện cởi đồ cũng không cần thiết, thay vào đó anh chỉ đưa hạ bộ tiến vào bên trong là được.

Nơi tư mật đột nhiên bị xâm nhập khiến cho toàn thân chả Trịnh Tương Hảo đều mẫn cảm.

Đột nhiên lúc này Niên Cầm Bách mới nhớ đến bánh kem, anh vươn tay muốn lấy bánh kem, nhưng anh càng vươn lên phía trước thì hạ bộ kia lại đi sâu vào nơi vách thịt non mềm hơn, cuối cùng Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết kêu rên lên mấy tiếng chứ chẳng thể làm gì.

Đợi khi cầm được bánh kém trong tay, anh lại đặt nó ở trước mặt của cô, vừa hôn lên vai cô vừa nói:

- Bé cưng, em thích bánh kem lắm đúng không? Anh đã mua vị dưa lưới em thích nhất đó, em mau ăn đi.

Nhưng bây giờ, với tình hình này thì làm sao Trịnh Tương Hảo có tâm tư để ăn bánh kem chứ? Nơi tư mật bị anh liên tục đâm rút, mỗi lần va chạm đều khiến đầu óc của cô trở nên quay cuồng, nhưng có vẻ như anh vẫn hài lòng lắm thì phải.

Đột nhiên lúc này Niên Cầm Bách lại đem hạ bộ rút ra, xoay cô lại rồi bế cô đặt lên nơi cao một chút, để cho hạ bộ ngang tầm với tư mật, lại một lần nữa tiến vào tham quan bên trong.

Vì quá bất ngờ nên Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết choàng tay ôm lấy cổ của anh kêu rên trong bất lực.

Bé cưng, chúng ta cùng nhau anh bánh nha?Đồ... Đồ xấu xa!