Còn chưa để Trịnh Tương Hảo hiểu hết chuyện gì đang xảy ra thì Niên Cầm Bách đã cầm một miếng vải mỏng rồi bịt mắt của cô lại, thay vì để cô đi lại lung tung thì anh trực tiếp nhấc bổng cô lên rồi đi vào nhà.
Đương nhiên Trịnh Tương Hảo không biết được tại sao anh lại làm như vậy, nhưng hẳn là anh đang có món quà gì đó cho cô chăng?
Đi vào bên trong nhà, Niên Cầm Bách cũng đã bật đèn lên, sau đó anh chỉ đặt cô ngồi lên ghế sofa, trước khi rời đi lấy một vài thứ thì anh còn dặn dò không được phép hé mắt nữa kìa. Trịnh Tương Hảo nghe xong chỉ biết phì cười, chẳng biết bạn trai của cô đang tính làm gì nhỉ?
Khoảng qua một lúc, Niên Cầm Bách cũng đã nắm lấy tay của cô, đặt vào tay của Trịnh Tương Hảo một cây bút, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Em kí tên đi.
Trịnh Tương Hảo lúc này kiểu: "..." Ủa? Ủa? Ủa? Gì vậy trời? Tự nhiên kêu người ta kí tên là kí cái gì?
Có lẽ Niên Cầm Bách cũng nhìn ra được sự bối rối kèm theo chút hoảng loạn của Trịnh Tương Hảo, anh chỉ nhìn cô, cười nói:
- Đừng lo, anh không bắt em kí khế ước bán thân đâu mà.
Vốn dĩ bây giờ Niên Cầm Bách đang là người trêu chọc cô, nhưng đột nhiên Trịnh Tương Hảo lại phì cười, còn nhỏ giọng nói:
- Nếu bán thân cho anh... Thì cũng được mà...
Thôi rồi, Tiểu Ngọt Ngào nhà anh thật sự bị dạy hư rồi, nếu như cô cứ như vậy thì anh nhất định sẽ không nhịn được. Vì mới hôm qua đã khiến cô mệt đứt hơi nên anh không nỡ đè cô ra ăn thêm một lần nữa, nhưng bây giờ... Tiểu Ngọt Ngào nhà anh lại chủ động câu dẫn anh nữa rồi, thật sự là khiến anh phấn khích muốn chết mà!
Dù rằng Trịnh Tương Hảo không biết tại sao Niên Cầm Bách lại che mắt mình rồi lại bắt mình kí tên, nhưng có vẻ như đây cũng không phải chuyện xấu lắm nhỉ?
Nghĩ đến đây, với một niềm tin không lung lay, Trịnh Tương Hảo đã kí tên mình vào thứ gì đó mà chính cô cũng không biết.
Đợi khi bút sa thì Niên Cầm Bách mới tháo bịt mắt cho cô, đưa mắt nhìn xuống tờ giấy đã kí tên thì nó không phải giấy đăng ký kết hôn như những bộ ngôn tình khác, thay vào đó nó chính là giấy tờ của ngôi nhà này... Và... Chủ sở hữu chỉ có ba chữ "Trịnh Tương Hảo" thôi.
Cô có hơi giật mình đưa mắt nhìn anh, nhưng Niên Cầm Bách đã nhẫn nhịn nãy giờ, đã không thể nào kiềm chế được nữa rồi, trực tiếp đè cô xuống ghế sofa rồi hôn lấy môi cô.
Hiển nhiên Trịnh Tương Hảo cũng nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cổ của anh, từ từ đáp lại nụ hôn nhiệt huyết đó.
Nụ hôn dây dưa không dứt, đến khi muốn rời nhau một chút cũng thấy lưu luyến không nỡ. Cuối cùng hai người đã ở giữa nhà mà điên cuồng hôn lấy nhau, sự quấn quýt không rời càng khiến cho Niên Cầm Bách trở nên gấp gáp hơn, nếu được thì anh thật sự rất muốn đem Tiểu Ngọt Ngào nhà mình nhốt lại, trưng cô ở trong một ngôi nhà bằng thủy tinh, để không có ai nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp này. Cả gương mặt này, cơ thể này, cả trái tim này... Đều là của anh!
Sau khi hôn nhau xong, Niên Cầm Bách cũng chỉ nhìn cô, rồi lại nói:
- Tương Hảo, anh yêu em.
- Niên Cầm Bách, sao lại để em đứng tên căn nhà này vậy?
- Xem như là sính lễ đầu tiên để anh cưới em đi.
Nghe đến chuyện "kết hôn" thì Trịnh Tương Hảo cũng nhìn anh, có lẽ cái gọi là "lời nguyền 7 năm" đã lọt vào tai của anh rồi nhỉ? Bảo sao mà mấy hôm này nhìn anh cứ như lo lo lắng lắng cái gì đó... Hóa ra là vì chuyện này, thật đúng là đáng yêu chết đi được mà.
- Vậy... Sính lễ tiếp theo sẽ là gì?
Nhìn gương mặt xinh đẹp kia, lại thêm biểu cảm câu dẫn chết người, Niên Cầm Bách dù muốn nhịn cũng không nhịn được, anh đưa tay bế cô lên rồi đi thẳng lên phòng.
Vừa đi anh còn vừa nói:
- Sính lễ tiếp theo... Chính là anh!
Trịnh Tương Hảo bị anh chọc cười, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Niên Cầm Bách thì dường như anh rất "nghiêm túc" với lời nói của mình. Thậm chí cô còn nhìn thấy được rằng anh đàn rất gấp nhưng vẫn phải đủ theo trình tự, vì anh không nỡ để Tiểu Ngọt Ngào nhà mình nằm ở sofa.
Vừa vào đến phòng, đèn còn chưa kịp mở, ánh sáng duy nhất trong phòng chính là ánh trắng mờ ảo ở bên ngoài cửa sổ rọi vào. Ở dưới ánh trắng huyền ảo, ở trên chiếc giường êm ái, Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo lại quấn lấy nhau không rời.
Lúc này, Trịnh Tương Hảo còn nhỏ giọng nói:
- Vậy... Anh đã đem sính lễ cho em rồi, thì em cũng phải đưa cho anh cái gì đó nhỉ? Anh nói xem... Anh thích gì nào nhất?
Niên Cầm Bách nhìn cô, lại hôn lên môi cô. Nếu nói là món quà, thì anh chỉ muốn cùng cô sinh một thêm một Tiểu Tiểu Ngọt Ngào thôi, nhưng mà hiện tại thì vẫn chưa được...
- Chỉ cần em, không cần gì khác.
- Niên Cầm Bách, em yêu anh.