Kể từ khi sống cùng nhau dường như mọi ngày lễ Võ Đông Thăng đều dành thời gian ở bên cạnh Khả Ny, anh hầu như chưa từng về nhà. Hơn nữa chuyện cãi nhau lần đó với Đới Kim Giao anh đã không cùng mẹ mình nói chuyện nữa. Bởi mỗi lần nói chuyện Đới Kim Giao đều muốn gán ghép anh và Lý Linh San làm một đôi.
Hết lần này tới lần khác không về nhà, gọi điện thoại con trai cũng không nghe máy người làm mẹ như Đới Kim Giao sốt ruột phát điên lên, bà ném điện thoại sang một bên tức tối.
" Thằng Thăng này làm cái gì vậy, ngày lễ không biết về nhà, điện thoại cũng không nghe máy "
Lý Linh San ở ngay bên cạnh không ngừng trấn an nhưng thực chất lòng dạ cũng bồn chồn không kém. Cô ta ở lì tại nông trại rõ ràng là muốn lấy lòng mẹ Võ Đông Thăng với lại là muốn rút ngắn khoảng cách với anh vậy mà Võ Đông Thăng lại hết lần này tới lần khác không về nhà.
" Bác đừng nóng giận, có lẽ Đông Thăng vì bận lo cho dự án nên mới không về "
" Bác là lo nó bị con bé Khả Ny kia hút mất hồn phách rồi. Trước giờ nó ngỗ nghịch cũng không tới mức đó "
Lý Linh San xém chút quên đi cái gai trong mắt này, Tống Khả Ny quả thật là mối nguy hiểm tiềm tàng. Linh San nở nụ cười ranh ma, thỏ thẻ với Đới Kim Giao
" Hay là con tới An Viễn một chuyến xem tình hình của Đông Thăng rồi báo cáo lại cho bác. "
Đới Kim Giao gật gù nghe rất có lý
" Được, con tới đó xem xem thế nào, sẵn tiện rủ thằng Thăng đi đâu đó vui chơi gắn kết tính cảm. "
Linh San ngượng ngùng gật đầu tuân lệnh
" Dạ, cháu biết rồi "
Trùng hợp lúc này tivi ở phòng khách chiếu đến một bản tin và tập đoàn HA group, Tống Hoài An xuất hiện trên bản tin trả lời phỏng vấn của phóng viên. Đới Kim Giao vừa trông thấy lập tức tắt tivi đi, bà nói một cách khinh bỉ
" Người kinh tởm như thế mà cứ được báo đài đưa tin "
…
Linh San lập tức chuẩn bị hành lý và rời khỏi Eternal, hướng thẳng tới An Viễn. Trên đường đi, cô ta không ngừng tưởng tượng về việc gặp lại Võ Đông Thăng sẽ vui vẻ hạnh phúc tới nhường nào.
Lý Linh San tìm đến kí túc xá hỏi chuyện những người bạn cùng phòng của anh thì gặp phải Trịnh Nhất. Cậu bạn kia đối với Linh San có quen mặt nên liền thành thật trả lời.
" Anh Thăng dọn khỏi kí túc xá từ đầu năm học rồi. "
" Thế bây giờ cậu ấy ở đâu? " Linh San gặng hỏi
Trịnh Nhất định nói gì đó nhưng Giang Khải phía sau lập tức chen lời
" Cái đó chúng tôi không biết hay là cô điện hỏi lão đại xem sao "
Nói xong thì kéo Trịnh Nhất rời khỏi, Trịnh Nhất gãi đầu khó hiểu
" Tại sao mày không cho tao nói anh Thăng và Khả Ny đang ở cùng nhau "
" Mày quên lão đại cảnh cáo chúng ta rồi sao? Không được đồn đại lung tung nếu không muốn bị no đòn "
" Xém chút tao quên mất "
Lý Linh San nhìn theo bóng dáng của Trịnh Nhất và Giang Khải, lòng cô ta đầy bối rối và tò mò. Cô ta cảm thấy có điều gì đó bất thường và quyết tâm tìm ra sự thật. Sau một lát suy nghĩ, Linh San quyết định thử gọi điện cho Võ Đông Thăng.
Điện thoại của Võ Đông Thăng đổ chuông, nhưng không ai nhấc máy. Linh San không bỏ cuộc, cô ta kiên nhẫn gọi lại lần nữa.
Bên kia Võ Khả Ny và Võ Đông Thăng đang tận hưởng một buổi chiều yên bình. Họ cùng nhau dạo bước trong khu vườn nhỏ phía sau nhà, tay trong tay trò chuyện và cười đùa.
Điện thoại của Võ Đông Thăng bỗng đổ chuông. Anh nhíu mày khi nhìn thấy số điện thoại của Lý Linh San. Khả Ny nhìn thấy sự lo lắng trong đáy mắt anh, cô nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Võ Đông Thăng.
" Không sao đâu anh, cứ nghe máy đi."
Cuối cùng, Lý Linh San cũng đợi được một giọng nói trầm ấm và quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
[ Alo, Linh San, có chuyện gì vậy? ] Võ Đông Thăng hỏi, giọng anh lạnh lùng.
" Đông Thăng, mình đang ở An Viễn. Mình muốn gặp cậu, chúng ta có thể gặp nhau không? " Linh San nói, cố gắng giữ giọng ngọt ngào.
[ Tôi bận lắm, không thể gặp cô bây giờ ] Võ Đông Thăng trả lời ngắn gọn.
" Thăng à, mình tới đây theo lệnh của bác gái, bác gái thật sự lo lắng cho cậu. Có chuyện gì xảy ra sao? Cậu đang ở đâu? Mình có thể đến gặp cậu không? " Linh San cố gắng thuyết phục, giọng cô ta tràn đầy sự lo lắng giả tạo.
Võ Đông Thăng thở dài, anh biết mình không thể trốn tránh mãi.
[ Được rồi, tôi gửi cho cô địa chỉ của quán cà phê, đến đó đi.]
Linh San mỉm cười đắc thắng, cô ta lập tức gọi xe và hướng tới quán cà phê mà anh nói. Trên đường đi, cô ta không ngừng tưởng tượng về việc gặp lại Võ Đông Thăng và làm thế nào để rút ngắn khoảng cách giữa hai người hơn.
Khi Linh San tới quán cà phê, Võ Đông Thăng đã ngồi đợi sẵn. Anh ngồi ở một góc khuất, khuôn mặt anh trông mệt mỏi. Linh San bước tới, nụ cười rạng rỡ trên môi.
" Thăng, mình đã đến rồi " cô ta nói, ngồi xuống đối diện anh.
Võ Đông Thăng chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt anh lạnh lùng. "Linh San, có chuyện gì mà phải đến tận đây gặp tôi vậy? "
" Đông Thăng, bác gái ở nhà thật sự lo lắng cho cậu. Mình nghe bác nói cậu không về nhà, cũng không nghe điện thoại. Mình muốn biết cậu có ổn không? " Linh San nói, giọng điệu đầy quan tâm.
" Tôi ổn. Chỉ là công việc bận rộn nên không có thời gian về nhà thôi " Võ Đông Thăng đáp, cố giữ vẻ lạnh lùng.
" Thăng, mình biết cậu bận rộn. Nhưng mình và bác gái đều lo lắng cho cậu. Cậu không thể bỏ qua gia đình vì công việc được " Linh San tiếp tục, ánh mắt cô ta tràn đầy sự lo lắng giả tạo.
Võ Đông Thăng thở dài, anh biết mẹ mình luôn muốn anh thành đôi với Lý Linh San, nhưng trái tim anh đã dành trọn cho Khả Ny. Anh không muốn làm tổn thương ai, nhưng cũng không thể bỏ qua tình cảm của mình.
Thấy anh không nói gì, Lý Linh San lại tiếp tục
" Mình nghe các bạn học khác nói cậu đã dọn khỏi ký túc xá vậy thì hiện tại cậu đang ở đâu vậy? "
Võ Đông Thăng cảm thấy mệt mỏi với cuộc nói chuyện này.
" Linh San, đây là chuyện riêng của tôi. Cô tới đây là để điều tra sao? "
Anh đứng dậy, ánh mắt anh lạnh lùng và kiên quyết
" Nếu chỉ có như vậy thôi thì tôi về trước, còn nữa cô nói lại với mẹ tôi rằng tôi ổn, bà ấy không phải lo lắng gì cả, tôi lớn rồi. " Nói rồi anh bỏ đi khỏi đó
Lý Linh San đứng lặng người nhìn theo bóng lưng Võ Đông Thăng rời khỏi quán cà phê. Trái tim cô ta như bị xé nát bởi những lời nói lạnh lùng của anh. Nhưng cô ta không thể từ bỏ dễ dàng như vậy, có lẽ anh đã quá coi thường lòng quyết tâm của cô ta rồi.
" Anh không muốn nói tôi lại càng muốn biết "