Quá trình chung sống giữa Khả Ny và Võ Đông Thăng diễn ra tương đối thuận lợi. Khả Ny nhận ra rằng bản thân có thể vì đối phương mà thay đổi cách sống để hòa hợp hơn. Cả hai người đều tận hưởng quá trình này, từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày cho đến những khoảnh khắc đặc biệt hơn. Mỗi ngày trôi qua, họ cảm thấy mối quan hệ của mình trở nên mạnh mẽ và sâu sắc hơn.
Vào một ngày nghỉ, Khả Ny và Võ Đông Thăng nằm trên sofa, thư giãn sau một tuần làm việc và học tập căng thẳng. Võ Đông Thăng đang tập trung xem điện thoại, lướt qua các tin tức và cập nhật mới nhất. Khả Ny thì nằm tựa đầu trên ngực anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn của anh và cảm giác an lành mà nó mang lại.
" Anh đang xem gì thế? " Khả Ny hỏi, giọng cô nhẹ nhàng và thư thái.
" Anh đang đọc một bài viết về công nghệ mới. Có một vài cải tiến thú vị mà anh nghĩ sẽ hữu ích cho dự án của mình " Võ Đông Thăng đáp, không rời mắt khỏi màn hình.
Khả Ny mỉm cười, cô yêu cái cách anh luôn nhiệt tình và đam mê với công việc của mình.
" Anh lúc nào cũng thật bận rộn với công nghệ và dự án."
Võ Đông Thăng đặt điện thoại xuống, ôm Khả Ny chặt hơn.
" Em là ưu tiên hàng đầu của anh. Công việc và dự án quan trọng, nhưng không gì có thể thay thế em được."
Khả Ny cảm thấy tim mình ấm áp.
" Từ khi sống chung, em nhận ra rằng chúng ta có thể thay đổi và điều chỉnh vì nhau. Đó là điều tuyệt vời nhất. "
Võ Đông Thăng khẽ vuốt ve mái tóc của Khả Ny. " Đúng vậy, sống chung là một hành trình và anh hạnh phúc vì chúng ta cùng nhau bước trên con đường này."
Khả Ny nhắm mắt lại, cảm nhận sự bình yên trong vòng tay của Võ Đông Thăng.
" Anh nhớ không, lúc mới chuyển về sống chung, em còn lo lắng không biết mình có thể thích nghi được không. Nhưng bây giờ, em cảm thấy tất cả đều rất tự nhiên."
Võ Đông Thăng cười nhẹ.
" Anh nhớ. Lúc đó anh cũng lo lắng không kém. Nhưng em luôn làm anh cảm thấy dễ chịu thoải mái nhất, thật sự giống như đang ở nhà. "
Cả hai cùng im lặng trong giây lát, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này. Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ chiếc loa bên cạnh vang lên, tạo nên một không gian ấm cúng và thư giãn.
" Anh nói coi sau khi hoàn thành dự án, rồi ra trường anh muốn làm gì? Hay nói cách khác mục tiêu sống mà anh theo đuổi là gì? " Khả Ny đột ngột hỏi, giọng cô đầy tò mò.
Võ Đông Thăng không cần thời gian suy nghĩ, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khả Ny, đáp lời cô bằng giọng nói trầm ấm và chân thành
" Mục tiêu sống của anh không phải đang ở ngay trước mặt sao? Biết nói biết cười trông rất đáng yêu "
Khả Ny bật cười khúc khích, đánh nhẹ vào ngực anh.
" Vậy em phải chúc mừng anh rồi,còn trẻ như vậy đã tìm được mục tiêu sống. "
Nói xong lại rúc đầu vào cổ anh
" Nhưng em hỏi thật đấy, anh có nghĩ đến chuyện công việc hay những kế hoạch khác không? "
Võ Đông Thăng khẽ thở dài, anh nhìn lên trần nhà nói một cách nghiêm túc.
" Anh có hai dự định, một là gia đình hai là công việc em muốn nghe cái nào trước? "
Khả Ny mỉm cười, nhẹ nhàng nói
" Em muốn nghe cả hai. Bắt đầu với công việc trước đi, em rất tò mò."
Võ Đông Thăng khẽ gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh niềm đam mê khi nói về tương lai.
" Về công việc, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Sau khi ra trường, anh muốn tự mở công ty riêng làm về các sản phẩm thiên nhiên, có phòng nghiên cứu, và phát triển những sản phẩm hữu cơ. Anh muốn tạo ra những sản phẩm không chỉ tốt cho sức khỏe mà còn thân thiện với môi trường. Thị trường này còn rất tiềm năng và anh tin rằng mình có thể làm tốt. "
Khả Ny lắng nghe chăm Chú, cô cảm nhận được sự quyết tâm và đam mê trong lời nói của Võ Đông Thăng.
" Nghe tuyệt thật. Em tin là anh nhất định sẽ làm được điều đó. Bởi em đã nhìn thấy sự kiên trì và nỗ lực từ anh mà."
Võ Đông Thăng mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên với niềm hy vọng.
" Anh cũng đã lên kế hoạch chi tiết cho từng bước đi của mình. Từ việc tìm kiếm đối tác cung cấp nguyên liệu, xây dựng nhà máy sản xuất, cho đến chiến lược tiếp thị sản phẩm."
Khả Ny gật đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự ủng hộ.
" Em rất tự hào về anh, Thăng. Em cũng tin rằng với tài năng và quyết tâm của anh, công ty của anh sẽ thành công. Tới lúc đó em có thể làm khách hàng đầu tiên của anh không? "
Võ Đông Thăng bật cười, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương khi nhìn Khả Ny.
“Tất nhiên rồi, em không chỉ là khách hàng đầu tiên mà còn là người đồng hành quan trọng nhất trong mọi chặng đường của anh. Mỗi bước đi của anh đều có sự ủng hộ và động viên từ em, đó là động lực lớn nhất mà anh có được.”
" Còn về gia đình thì sao? Anh có dự định gì không? " Khả Ny hỏi anh, gương mặt đỏ bửng bỗng chốc thẹn thùng
Rõ ràng khi anh nói về sự nghiệp say mê như vậy thế mà hỏi tới vấn đề này lại có hơi chần chừ…là ý gì đây?
Võ Đông Thăng siết chặt tay Khả Ny, ánh mắt anh tràn đầy hy vọng, anh chậm rãi nói
" Cái này còn phải hỏi ý kiến của em nữa? "
Cô bất ngờ đến mở to mắt
" Ý kiến của em sao? "
Anh gật đầu xác nhận
" Phải, ý kiến của em. Phải xem em có đồng ý cho anh một gia đình hay không đã "
Trong khoảnh khắc ấy, Khả Ny cảm thấy như thế giới của cô đang trở nên rộng lớn hơn, những hạnh phúc và trách nhiệm đang đổ về phía cô. Võ Đông Thăng thế này lại giống như…cầu hôn vậy
" Anh…anh chắc chắn em sẽ lấy anh đến vậy sao? "
" Anh là đang hỏi ý kiến em mà, liệu em có thể cùng em kết hôn sau khi tốt nghiệp hay không? "
Câu hỏi của anh là một lời mời chân thành, một lời hứa về tương lai mà Khả Ny không thể phủ nhận.
" Em xem… như tạm chấp nhận đi. Nếu tới lúc ấy em không còn thích anh nữa thì em sẽ đổi đối tượng kết hôn khác " Khả Ny nói, vẻ mặt tinh nghịch nhưng đầy tự tin.
Võ Đông Thăng cười khúc khích, ôm chặt cô vào lòng.
"Em dám sao? Tên chú Rể kia không sợ ngày vui bị phá đám thì có thể thử. "
" Anh côn đồ quá rồi đó "
Hai người cười đùa vui vẻ, nhưng trong tiếng cười ấy vẫn ẩn chứa sự cam kết và tình yêu chân thành. Dường như không có gì có thể làm lung lay tình yêu của này, và họ sẽ luôn đứng vững bên nhau, vượt qua mọi thách thức và khó khăn trong cuộc sống.