Thu Dương kém Huỳnh Minh năm tuổi. Cô ấy luôn luôn làm những việc ngớ ngẩn khiến cho anh cười không thể ngậm mồm. Mỗi lần anh ấy đi làm về thì những cái điều ngớ ngẩn của cô đã làm tan biến đi cái mệt mỏi của anh.
Cứ đến cuối tuần anh lại cho cô đi chơi công viên, cô thích thì anh đã vui rồi. Nhưng mỗi lần đi chơi về thì cô bắt anh phải mua cho cô những con gấu nếu không thì cô sẽ giận anh và không thèm chơi với anh nữa. Rồi mấy năm sau cô đã trưởng thành hơn và không còn nhõng nhẽo và ngốc nghếch như ngày trước nữa. Huỳnh Minh cũng rất vui vì điều đó. Ngày cô mang thai cô muốn đặt tên của con cô là Vô Sinh, Vô Học hay Thất Đức... Anh thật hết thuốc cứu chữa cho cô.
Tình yêu này, anh nguyện đem ra so sánh với biển, để đo lường tình yêu của anh đối với cô là to lớn nhường nào. Đã lỡ yêu rồi thì chẳng dám hứa xa xôi, cứ yêu cô, và vẫn cứ thích cô, cùng cô tạo nên một gia đình hạnh phúc đẹp.